Dịp
cuối tuần, tôi rảnh rang công việc, tranh thủ về quê thăm ngoại. Vừa đến đầu
ngõ, đã nghe mùi mít chín thơm ngào ngạt, bỏ bô la, chạy ra sau vườn, thấy
ngoại đang cười tươi với tí em bên quả mít to đùng. Nhìn xung quanh, khu vườn
vẫn như xưa nhưng ngoại giờ đã khác, giọng nói trầm hơn, gương mặt đã thêm
nhiều nếp nhăn…
Tôi
không nhớ từ khi nào, khu vườn này đã gắn bó với tuổi thơ tôi mỗi lần về quê
ngoại. Hồi còn nhỏ, má thường dẫn tôi về nhà ngoại và được ngoại dẫn ra vườn
chơi, còn ngoại thì lom khom xách nước tưới rau. Vườn thì nhỏ nhưng ngoại trồng
rất nhiều rau, nào là rau răm, râu húng, bồ ngót, thìa là… còn có cả mấy luống
hành và phía bên cạnh là giàn khổ qua xanh mướt. Tuổi nhỏ nên tôi có biết gì
đâu và thường nghịch ngợm lấy tay nhổ rau chỗ này cắm vào chỗ nọ. Những lần như
thế, tôi bị ngoại la, có khi còn bị ăn đòn và khóc nức nở, chạy vào nhà mách
má.