Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Thương lắm, khói chiều ơi!

Chiều cuối đông, trên chiếc xe máy cà tành chạy gần cả trăm cây số từ thị thành về quê, chợt thoang thoảng mùi rơm rạ sau mùa gặt, và những ngọn khói chiều vương vãi chốn đồng quê. Dừng xe giữa ruộng đồng mênh mông, tôi tranh thủ hít hà thứ hương vị đã gắn bó suốt thời tuổi thơ của mình. Và như cố níu giữ những làn khói ấy lâu hơn, tận hưởng nhiều hơn chút man mác của mùi khói cay nồng… bỗng sợ mùi khói chiều tan biến đi nhanh chóng giữa dòng thời gian cuộn chảy.

Minh họa: Trà My
Sinh ra và lớn lên nơi vùng quê nghèo, cả thời tuổi thơ tôi gắn bó với rơm rạ, với bếp củi, với những làn khói mỏng manh trong những sáng se lạnh, những trưa ấm áp, những chiều ngả bóng hoàng hôn. Nơi làng quê, những đứa trẻ chúng tôi quá quen thuộc và gần gũi với khói bếp ban chiều. Vào khoảng 5 đến 6 giờ chiều, khi những ngọi khói cuồn cuộn như làn mây bay lên trên chái bếp là chắc rằng nhà ai đó đang bắt đầu chuẩn bị bữa cơm chiều. Và thế, cứ mỗi chiều tan trường đi về trên con đường làng còn đầy những vũng sình sau cơn mưa vội vã, lũ trẻ chúng tôi như được thấm dần mùi khói quá đỗi thân quen… Nhanh hơn mỗi bước chân, muốn về nhà thật nhanh xem má nấu cơm chưa, để được vào bếp, được lùi củ khoai lang cất giấu sau đống củi khô.