hứng chiều đông
chếch qua hơi thở
nhớ mong một người.
Phong phanh con gió
trêu ngươi
nông sâu ngày cũ
chín mười… còn đâu.
Tháng năm
dù có bạc đầu
vẹn nguyên hình bóng
in sâu thuở nào.
Người đi
trả lại… chiêm bao
cái hôn vụng dại
lao đao… một đời.
-Vi
Ánh Ngọc-