Tháng sáu, hanh hao
mắt nắng. Hạ chói chang quẩn quanh trong thành phố. Phố xôn xao dưới cành
phượng vĩ bung nở bên vệ đường. Cầm trên tay nhánh lan rừng, cô sinh viên Văn
khoa nở nụ cười tinh khôi, như ngập ngừng như ướm hẹn. Sắc nắng mơn man gọi gió
bay về. Thành phố như náo nức ngóng đợi mùi hương nhẹ nhàng trên nhành lan
trắng. Không phải ngẫu nhiên, tháng sáu thẹn thùng với cô nữ sinh đến vậy. Ánh
mắt thẹn thùng ấy đến từ đâu? Có điều gì rất lạ phải không? Ừ thì, rất lạ. Nhánh
lan rừng ấy, từ Tây Nguyên đầy nắng và gió về với phố biển qua bàn tay của
chàng thư sinh nơi đại ngàn cao nguyên. Ẩn theo đó, gửi trao ngàn lời muốn nói
đến người con gái đang đắm chìm trong vẻ đẹp hoang dại của nhánh lan rừng kia.
Nhành lan trắng, không kiêu kỳ, không kiêu sa, chỉ hiện lên vẻ nhẹ nhàng đơn
sơ, ấy vậy mà trở nên rất đẹp trong mắt người thiếu nữ đang tuổi xuân thì.
Có chàng thư sinh người Buôn Mê, đang ngày đêm miệt mài đèn
sách nơi giảng đường đại học ở thành phố biển này. Một lần, trong thoáng tình
cờ, đã đem lòng thầm thương trộm nhớ cô sinh viên Văn khoa, chỉ vì mái tóc dài
và giọng nói mang chất quê mộc mạc. Những lần hẹn hò đầy vẻ nhút nhát đến rồi
lại đi, chỉ gặp nhau nhưng chẳng nói câu gì cứ dần trôi qua. Thời gian dài chàng
âm thầm trong thương nhớ nhưng chẳng dám ngỏ bao giờ. Thế rồi, một ngày chàng
biết được, người con gái ấy thích nhất hoa lan, những nhành lan mỏng manh luôn
đem lại niềm vui cho ai đó. Chẳng chờ đợi, cũng chẳng vướng bịu lòng mình,
chàng rời xa thành phố trở về nhà chỉ để tìm loài hoa lan mà ai đó yêu thích.
Cuối cùng, trên suốt quãng đường dài, nhánh lan rừng chàng tìm được cũng về hợp
với phố biển hiền hòa, sắc hoa tươi cười như người con gái đang đứng đối diện
với chàng vậy. Chàng nở nụ cười vụng dại và đâu đó có người hiểu được lòng
chàng.
“Nhánh lan rừng đã nở những cánh hoa trắng xinh
Lung linh trong ánh nắng
Hoa tươi như nụ cười trên đôi môi của anh”
Lung linh trong ánh nắng
Hoa tươi như nụ cười trên đôi môi của anh”
Nhánh lan rừng đã
nở, nụ hoa như e thẹn và có điều gì đó vụng về. Để rồi, hòa quyện vào mùi hương
nhẹ nhàng của nhánh lan rừng, chàng thư sinh cũng ngượng ngịu nói những lời
mình muốn nói. Ánh mắt đầy trìu mến của ai đó đã mang đến cho chàng trai một
niềm vui không tả hết. Chỉ nhìn nhau cũng đủ hiểu lòng người như thế nào. Hai
tâm hồn như hiểu được lòng nhau và dường như đang bắt đầu quy về một mối. Tiếng
gõ nhịp tơ lòng đang hát những khúc ca cho mùa vui neo lại. Hình như đâu đó
những chú ve sầu cũng ngưng kêu để lắng nghe thanh âm nhành lan trắng vọng xa,
ở đó có cuộc tình mới bắt đầu và đang hứa hẹn những tháng ngày vui sẽ đến.
Và rồi, thời gian
chẳng vô tình nữa. Nó như hiểu được lòng người, hòa quyện vào lòng người và ở
đó nghe được trái tim con người đang cháy bỏng một tình yêu. Trên con đường
chiều, nhánh lan rừng đang bông đùa trên đôi tay cô nữ sinh Văn khoa, và sánh
bước bên cạnh là chàng thư sinh còn in hằng ngọn gió lào nơi xứ sở cao nguyên.
Họ bước đi, và dường như đâu đó điệu nhạc du dương từ xa vọng lại, ướm thêm vào
sắc nắng dưới chiều làm ngày trở nên đẹp lạ thường. Đường chiều đẹp, ngày đẹp,
nắng in bóng đôi tình nhân đẹp, tất cả hòa vào hương nhẹ nhàng của sắc trắng
lan rừng, đã tạo nên một thiên đường diệu kỳ trong mắt kẻ đang yêu.
-Vi Ánh
Ngọc-