thèm nghe đất cỗi liêu xiêu trở mùa
dùng dằng gió thổi đung đưa
miền quê yêu dấu gọi mùa xôn xao.
Vắt ngang một thuở hôm nào
tuổi thơ ngụp lặn bờ ao trước nhà
những chiều chơi mãi đồng xa
thả trâu ăn lúa để ba đánh đòn.
Loay hoay hai mấy năm tròn
hụt hơi rượt đuổi ngày con dại khờ
chiều mưa ai bảo hững hờ
chợt nghe tiếng vọng đôi bờ... ngày xưa.
-Vi Ánh Ngọc-