Từ trái qua phải: Mình, Du, Bảo, Dương, Khương |
Chiều,
nghe tiếng chuông điện thoại reo, bắt máy lên thấy số bạn Khương gọi. Không
phải hẹn hò (vì hắn là nam mà), cũng chẳng bù khú cà phê, mà đón hắn chiều nay
ghé Quy Nhơn chơi. Nghe nói vậy, mình mừng rơn lên, nghĩ thầm lâu mới gặp lại
bạn cũ, chắc vui lắm đây, để gọi thêm tay Bảo nữa rồi tối vi vu Quy Nhơn. Nào
ngờ đâu, cả buổi chiều mình lại bận công việc (công việc này không thể không
làm). Khương gọi mấy lần mình đều hẹn chờ thêm xíu nữa, rồi chờ thêm xíu nữa…
rồi Khương lại chờ. Tội bạn ghê hông, hức hức.
Xong
công việc, mình chạy một mạch ra đường Xuân Diệu, tìm đến quán lai rai mà “đám”
A7 đang “ngầu”. Hi hi, toàn bạn xưa, nào Du, đã Du rồi còn Dương nữa chứ, Dương
chưa hết phải Khương lên mới đã. Hơi muộn một xíu và một câu xin lỗi cũng chưa
muộn. Không còn gì tiếc nuối ở quán nhậu, cả đám kéo đi đi bida. Nghe tay
Khương và tay Du nói ghê lắm, tưởng đánh hay lắm đây. Nào ngờ, cũng tềnh tềnh
giống mình vậy (mặc dù mình không đánh nhưng mình dám chắc cũng như mình là
cùng). Đi kèm có em trai họ hàng với Du, 5 thằng nên mình ngồi xem không đánh.
Du với em trai một phe, Dương và Khương một phe. Mấy thằng cha này đánh “hết
chê” luôn. Mỗi thằng đi gần chục cơ mà điểm mỗi bên chỉ lèo phèo con số 10 tròn
trịa (tính đúng hơn mỗi bên đi gần 20 chục cơ mà mới chỉ 10 điểm, ngẫm ra cứ
một cơ trật tất tần tật thì bù lại một cơ được một điểm), nói điều này lỡ mấy
cha có đọc thì đứng chém nhé, he he. May quá, cuối cùng đến 21h30 cũng xong,
lạy hồn phe anh Du nhà mình cán đích đầu tiên, mừng rơn cả người.
Lúc
chiều điện đại ca Bảo nhưng nghe hắn bảo bận đi đám hát hò gì đó (ca nhạc sĩ có
khác, lèn phèn như mình chẳng ra đách gì). Bây giờ đi hát ka-ra-ôm-em cũng cố
gắng gọi hắn một tiếng, hông thâu hắn nẩu điên trách móc thì chết. Gọi hắn, hắn
chịu đi nhưng phải đến “rước” hắn mới chịu. Điểm dừng chân tiếp của A7 không
đâu khác ngoài quán quen của mình karaoke 64 Lê Duẩn. Bây giờ thì quân số từ 5
lên 6 rầu (có em Bảo nhà ta). Đi hát mà 6 thằng đực rựa chẳng có “ả” nào chán
muốn chết. Mình nhấc máy gọi mấy cô bạn mình quen ở Quy Nhơn nhưng người thì
bận, người lại nói khuya, kẻ không bắt máy, nên đành thôi, anh em nhà ta tự ca
hát vậy.
Cuộc
vui nào cũng đến lúc tàn, đã hơn 23h30 rồi còn gì. Anh em cũng nên chia tay để
còn tính tiếp chuyện sáng mai. Bỗng! Ca nhạc sĩ Bảo bấm bài “Đêm tạ từ” cả 5
thằng A7 đều hát, trong lời hát nghe miên man làm sao. Chắc có lẽ không thằng
nào quên “Còn lại một đêm thôi rồi mai ta tạ từ, bạn thân mến ơi…”. Thế rồi,
đêm tàn khép lại cũng hơi sương khe khẽ lạnh.
Sáng
hôm sau, lão Du mời đi cà phê cũng đồng nghiệp của lão. Trông lão làm ăn ra
phếch, giờ đã là chú công an rồi còn gì, nghe cũng sướng tai, he he. Hình như
mình có đồng bọn ở Quy Nhơn rồi thì phải, lão bảo lão lập nghiệp nơi này, mình
nghe càng mát tai hơn nữa. Thôi thì, anh em mình vin vào những giấc mơ còn đang
dang dở mà đi tiếp vậy. Chiều hôm đó, Khương và Dương về lại quê. Ở Quy Nhơn
còn lại mình - gã khờ muôn đời rong chơi, thiếu úy Du (công tác ở Công an Thành
phố Quy Nhơn), ca nhạc sĩ Bảo (tiếp tục đi trên con đường âm nhạc mà hắn đã lựa
chọn cách đây 5 năm). Bỗng nghe mặn lòng miền biển mặn, chợt vọng về A7 thân
thương.
Quy Nhơn, tối 06.07.2013
Chợt nhớ...
Quy Nhơn, tối 06.07.2013
Chợt nhớ...