Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Văng vẳng tình xưa


Tình xưa đã hóa phù vân
Câu thơ ngày cũ đôi lần đánh rơi
Nghĩa tình hụt hẫng à ơi
Thoảng nghe trong tiếng tơ trời… chiêm bao.

Chiều nay ngóng gió phương nào
Bỗng đâu gợi nhớ xôn xao tiếng lòng
Bẻ thời gian, hứng gió đông
Nửa ngờ ngợ, nửa nhớ mong lại về.

Đâu đây văng vẳng lời thề
Tình xưa xa khuất… bóng quê hắt chiều
À ơi bến vắng cô liêu
Hình như réo rắt cánh diều đứt dây.
                                                  -Vi Ánh Ngọc-