Mấy
chiều liên tiếp Quy Nhơn lại đổ mưa. Chiều nay cũng vậy, bất chợt mưa và lẩy
bẩy những hạt rơi tí tách. Bên ly cà phê, ngồi nhìn giọt mưa rơi. Bốn con người
vừa gần vừa xa và trong câu nói đùa lại ngờ ngợ lên những sự thật, để cảm xúc
dâng tràn. Mưa kéo sang đêm và trên con đường về từng dòng ký ức quanh quẩn đâu
đây.
Cũng
mưa và cũng đêm những đêm mưa của ngày xưa khác hẳn đêm mưa bây giờ. Tôi tiễn
em đi trên con đường giăng đầy mưa và mỗi lúc càng nặng hạt nhưng lòng lại nhẹ
thênh. Mang trong mình cảm giác vui sướng và luôn thổn thức thời gian xin đừng
trôi để mãi như thế. Em lên xe, mưa như trút đổ, vẫy tay chào và hẹn ngày em
trở lại. Tôi ra về, mưa ướt nhòe cả người nhưng cơn mưa ấy như dâng trong lòng
một nhạc khúc vô biên, không có tiếng nức nở mà như điệu nhạc trong trẻo đang
vỗ vào lòng tôi. Ngày ấy, tôi hạnh phúc đến nhường nào.
Chiều
hôm nay lại gặp em trong cơn mưa dịu nhẹ giữa mùa hè, thế nhưng bây giờ không
như ngày xưa nữa rồi. Ánh mắt không như xưa, nụ cười và cả tiếng nói không còn
là của ngày xưa nữa. Em ngồi kế bên tôi và chẳng nói một lời, tôi cũng im lặng
trong sự lặng thinh và để thời gian mặc sức trôi. Những câu hỏi thăm bâng quơ
chỉ thoáng qua đôi lần rồi lại thôi, cứ như thế mà sao lòng người như hắt hiu
một nỗi buồn không nói. Trên con đường ra về, mưa nhẹ hạt và cái vẫy tay chào
cũng khác xưa rồi, vừa ngượng ngùng nhưng lại vừa giấu thầm một điều gì đó. Và
mưa đã kéo sang đêm, lòng man mác một nỗi buồn.
Đêm
trở gió, mưa càng thêm mưa. Nhìn những giọt mưa rơi mà lòng nghe trĩu nặng, nặng
tâm tư, nặng cả đêm cô quạnh. Giờ đây một mình tôi ngồi đếm mưa rơi và nhắc
chuyện xưa, câu chuyện đêm mưa đã trở thành hoài niệm trong tôi. Còn em, giờ em
có còn nhớ gì không? Có còn nhớ đêm mưa hôm ấy. Và chiều nay, sau bao ngày gặp
lại em có còn nhớ chuyện ngày xưa. Thì thôi em nhé, hãy mỉm cười như nụ cười
luôn nở trên môi em. Kỷ niệm ấy hãy để tôi chôn chặt. Và mưa đêm ngày ấy sẽ còn
mãi đong đầy. Bây giờ mưa vẫn giăng để nỗi nhớ in hình kỷ niệm.
Quy Nhơn, mưa đêm nhạt nhòa