Cứ
hàng năm vào ngày 27/7 thế hệ của mỗi con người chúng ta hôm nay lại thắp lên
nén nhang thành kính tưởng niệm đến những anh hùng, những liệt sĩ, những người
đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh tàn khóc năm xưa, để đổi lấy hòa bình, đổi
lấy tự do cho chúng ta hôm nay. Trong những phút giây lặng thinh tưởng nhớ đến
cha ông, trong lòng mỗi người con đất Việt đều thầm cảm ơn và kính phục những
lớp người đi trước. Những lớp cha ông đã không tiếc máu xương để chiến đấu với
kẻ thù, giành lấy tự do cho nước nhà và đã anh dũng hy sinh. Sự hy sinh ấy cao
cả đến nhường nào và trong mỗi thế hệ hôm nay đời đời nhớ ơn các anh hùng liệt
sĩ ấy.
Sinh
ra trong thời bình, tôi cũng như bao con người khác được hưởng sự tự do mà các
thế hệ cha ông đi trước đã chiến đấu với kẻ thù xâm lược để giành lấy. Hàng
năm, vào ngày này tôi lại có dịp đến nơi các anh yên nghỉ để thắp nén nhang
thành kính tưởng niệm các anh. Và chiều nay cũng vậy, nhìn vào bóng chiều bên
nghĩa trang, nơi các anh đang an ngàn giấc thu, tôi lặng nhìn dấu chân mình
trên những luống cỏ xanh ven mộ, lại nghĩ về các anh với “Vết chân tròn trên
cát” xưa kia đã anh dũng chiến đấu để bao thế hệ hôm nay được sống trong đong
đầy hạnh phúc.
Dấu
chân tôi thầm lặng qua từng phần mộ, những nén nhang thơm được thắp lên và mùi
hương lan tỏa khắp nghĩa trang, một sự lắng đọng miên man trong lòng mỗi người
nơi đây. Và trong tôi, đang hiện hữu một điều gì đó về các anh. Ngược dòng thời
gian, tôi như quay lại thời các anh đã sống và chiến đấu. Tôi không sống trong
thời khói lửa, bom đạn của chiến tranh nhưng cũng cảm nhận được phần nào sự
gian truân vất vả mà các anh đã chịu đựng, đã sống và hiến dâng hết cuộc đời
mình cho ngày mai tươi đẹp. Những người Thầy của tôi, họ đã sống trong thời kỳ
ấy, cũng chiến đấu và họ may mắn hơn các anh khi nhìn thấy đất nước được hòa
bình. Tôi có dịp nghe Thầy kể về thời ấy, mới thấu hiểu được những chàng trai,
cô gái lúc bấy giờ anh dũng, kiên cường, bất khuất như thế nào. Và hôm nay, bên
những phần mộ nơi các anh đã yên nghỉ, những bài hát xưa kia các anh ngồi lại
với nhau ôm đàn hát sau những trận chiến đấu với kẻ thù, lại được thế hệ hôm
nay hát lên như một sự tự hào về các anh. Những bài hát ấy, với những người như
thế hệ chúng tôi, thế hệ cháu con Hồ Chí Minh vĩ đại không thể nào không biết
đến. Mỗi ca từ, mỗi bài hát cứ réo rắt và vang vọng bên tai. Từ những cung bậc
ấy, nhạc sĩ Trần Tiến đã viết những lời ca đi vào lòng người như một sự tri ân
đối với các anh.
“Bài hát có ngọn núi quê anh xa vời
Bài hát có đồng lúa miên man câu hò
Bài hát có người lính đã hy sinh rất âm thầm…
Bài hát có đồng lúa miên man câu hò
Bài hát có người lính đã hy sinh rất âm thầm…
Bài hát có trận đánh không quên bên đồi
Bài hát có người lính biên cương thương Mẹ
Bài hát có ngọn gió cuốn bay theo dấu chân tròn
Chỉ để lại một bài ca trên cát trắng bao la…”
Những ngọn núi, những đồng lúa nơi quê hương các anh giờ đây đã thanh bình,
người người sống trong no với với tiếng hát câu hò. Có được như vậy chính là
nhờ vào thế hệ các anh, lớp lớp những người anh hùng đã chiến đấu hy sinh anh
dũng để đời sau được độc lập tự do. Những trận đánh năm xưa và biết bao người
lính đã hy sinh âm thầm đã đi vào lịch sử hào hùng của dân tộc mà thế hệ chúng
tôi luôn tự hào về điều ấy. Bài hát hôm nay sẽ mãi tươi sáng và hiên ngang để
nói về các anh. Những ngọn gió có thể cuốn đi vết chân các anh đã đi qua nhưng
sẽ không bao giờ cuốn đi được lịch sử hào hùng viết lên những vết chân ấy. Thế
hệ hôm nay luôn tự hào về các anh và cũng những vết chân nhưng không phải của
các anh, mà là những vết chân son của chúng tôi hôm nay đang ở bên các anh.
“Cho hôm nay những gót chân son vui quanh vết chân
tròn...”
Tôi
đang đứng nơi các anh yên nghỉ, vết chân tôi vẫn bước qua từng ngôi nhà nhỏ các
của các anh. Những ngọn cỏ xanh đang rì rào khẽ hát về các anh. Bóng chiều in
hình qua từng luống cỏ, dấu chân người thầm lặng đến thăm các anh. Trong lòng
những con người ấy luôn thầm cảm ơn các anh, các anh đã đem đến cho chúng tôi có
được những đều tốt đẹp nhất của thế hệ hôm nay. Nén nhang vẫn đang nghi ngút
mùi hương như một sự tri ân ấm lòng của thế hệ hôm nay đến các anh, một sự hy
sinh cao cả. Và thầm hứa, thế hệ chúng tôi hôm nay sẽ đem tất cả những gì có
thể để gìn giữ lấy non sông đất nước mà các anh đã giành lấy được, đem tinh
thần và trí tuệ để xây dựng và phát triển đất nước ngày càng tươi đẹp để có thể
“sánh vai với các cường quốc năm châu” như Bác đã từng mong mỏi.
27/07/2013 -Đình Phùng-