Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Rồi thì mỗi đứa một nơi


Bốn năm học Sư phạm Ngữ văn K32, mình cũng có một gia đình, nó rất teen như vẫn thường gọi. Thế rồi thời gian cũng phai dần, mình không còn cái gia đình ấy nữa. Dù vậy, mỗi lần nhắc đến teen vẫn nhớ về nó. Cái tên này mình đặt mà, có thơ hẳn hoi. Không chơi chung trong gia đình teen nhưng một vài thành viên mình vẫn chơi bình thường.  Chia tay ngày cuối ở thành phố này, mình có dịp cùng teen karaoke một bữa lún tới bến, có điều không hội tụ đủ các thành viên (thiếu vợ mình và em vợ mình, đó là cách gọi của gia đình teen). Giờ gia đình ấy mỗi người một nơi, mỗi người sẽ có những dự định cho riêng mình. Hy vọng rằng tất cả sẽ thành công trên con đường mà mình đã lựa chọn.
Cô bạn thân nhất trong lớp, giờ này cũng khăn gói về cao nguyên đại ngàn rồi. Ghét ghê. Mình thường gọi ấy là mủm mỉm, đôi khi gọi là Lu, he he (trích ngang bút danh của ấy). Kỷ niệm với ấy tràn đầy. Những buổi chiều cùng ấy đi ăn hàng (ăn hàng đúng nghĩa ấy nhé), nào ăn bánh cuốn, nem, chả… rồi vi vu lòng vòng khắp phố, nghĩ lại vui thật. Cà phê là món khoái khẩu của tụi mình, hình như ngày nào mình với ấy cũng hí hú đi cà phê. Quán quen vẫn là Tiếng thời gian và một số quán mơi mới lâu lâu mới xuất hiện một vài lần. Bây giờ ấy về rồi, cà phê uống một mình, cảm giác nhạt nhẽo thật. Mình ghét cái mặt ấy ghê quá.
Cái tên lớp trưởng mấy hôm nay biến đi đâu mất tiêu, nghe nói hắn lên Đắc Lắc thăm người ấy của hắn. Thăm gì mà lâu quá không về, cái này nghi ngờ lắm. Lúc đầu, mình ít chơi với hắn, về sau hắn làm thân rồi chơi với nhau. Vậy mà lại hợp, cũng cà phê cà pháo liên miên. Hắn cũng chịu khó, hắn là người chạy việc tập thể rất tốt. Học hành thì hết chê rồi, thủ khoa đầu vào của trường, thủ khoa đầu ra của khoa, giỏi thật, ở khoản này mình phục hắn. Hắn nói ở lại Quy Nhơn, giờ đang mong hắn về để bù khú đi cà phê. Tên kia về nhanh đi!
Và còn nhiều, còn rất nhiều nữa, kỷ niệm xoay vòng không sao nói hết. Những tháng ngày học quân sự hè năm nhất, những ngày đi sưu tầm văn học dân gian ở Vạn Ninh - Khánh Hòa, đến những ánh mắt nhìn khiến lòng mình xao xuyến và còn biết bao kỷ niệm mà chẳng bao giờ phai trong lòng. Thì thôi những kỷ niệm buồn vui hãy để thời gian giấu kín trong từng ký ức. Những ai đó đã chơi đã mến thì hãy cứ như thế, những người ghét không ưa thì thôi xem như chưa có chuyện gì để tình bạn kia còn mãi. Sư phạm Ngữ văn K32 sẽ còn nhắc nhiều hơn nữa… những giờ thì mỗi đứa một nơi. Ký ức còn đang giăng tràn qua màn mưa mỏng.
                                                     Quy Nhơn, ngày 09/07/2013