Một
mình yên tĩnh trong căn gác trọ phía cuối con đường, trong đêm vắng lặng, chợt
hiện về trong tôi ký ức của ngày xưa cũ. Bên cây đàn, tôi lại nhớ về em, nhớ về
những kỷ niệm của một thời nơi giảng đường đại học. Khắc khoải trong lòng một
điều gì đó, tôi cầm đàn trên tay, và đánh như một gã khờ, không biết đâu là nốt
nhạc mình đang cần. Dừng lại ở những phút suy nghĩ, tôi bật nhạc, mở bài hát
“Cây đàn bỏ quên” của nhạc sĩ Phạm Duy và trong tôi bao cung bậc tình yêu giữa tôi
và em còn hiện nguyên trong từng ca từ của bài hát.
Tôi
được bạn bè gọi là gã lãng du và hay mơ mộng. Và chút mơ mộng trong tôi đã bị
hút hồn từ khi gặp em. Lần đầu tiên gặp em trong một duyên tình cờ, trong một
chiều nhạt nắng, dưới bóng hoàng hôn vắng lặng, nụ cười và ánh mắt em đã làm
trái tim tôi rung động và từ đó không phút giây nào tôi không nghĩ về em. Cái
rung động, cái nhớ nhung ấy đã thôi thúc tôi tìm và gặp em trong những ngày sau
đó. Và những chiều, tôi và em trên con đường chiều có gió thu bay, có nắng
chiều dìu dịu đã trở thành những kỷ niệm không bao giờ phai trong tôi. Hay mơ
mộng nên tôi thường ôm đàn hát vu vơ một mình, và từ khi biết em, tôi không còn
cô đơn với cây đàn nữa, mà ở đó có em, có tôi và cây đàn với những khúc nhạc
dịu êm, tôi đánh đàn còn em vờ làm ca sĩ hát những bài hát tôi rất thích.
Rồi
thời gian, tôi và em đến với nhau như một duyên cớ định sẵn. Những lần đưa đón
dưới cơn mưa chiều rả rích, những đêm khuya lòng vòng khắp phố đã in sâu trong
lòng. Rồi một ngày, tôi ôm đàn đến nhà em, mình ngồi bên nhau, kẻ đánh đàn,
người ca hát làm đêm cũng ghen nên đổ những giọt mưa đêm tí tách. Mưa rơi, tôi
ra về bỏ lại cây đàn còn rung những sợi dây trên phím.
“Hôm xưa tôi đến nhà em
Ra về mới nhớ rằng quên cây đàn
Đêm khuya thao thức mơ màng
Chờ mai tìm đến cô nàng ngây thơ”
Ra về mới nhớ rằng quên cây đàn
Đêm khuya thao thức mơ màng
Chờ mai tìm đến cô nàng ngây thơ”
Cây
đàn ở lại nhà em và tình tôi gửi trong ấy. Đêm về lòng mong nhớ được quay trở
lại, được nhìn thấy em và đàn cho em hát những bản tình ca ngọt ngào. Đúng như
ai đó đã nói, khi yêu con người thường thăng hoa đến mức không tưởng tượng được
và tôi cũng thế. Cả đêm hôm ấy, tôi không bao giờ chợp mắt và luôn trông ngóng
về phía ấy, nơi có em và cây đàn tôi bỏ quên lại. Thầm mong cơn gió lạ ngang
qua, đưa tình tôi gửi đến em để em hiểu được rằng tôi yêu em đến nhường nào. Có
lẽ chưa bao giờ con tim tôi lại thế, yêu
đắm say đến ngập ngừng không nói nên lời trong đêm hương tình giăng đầy qua khe
cửa nhỏ.
Mượn
lời bài hát để nói về chuyện tình tôi và em. Một chuyện tình đầy ấp những kỷ
niệm và kẻ mơ mộng như tôi có lúc đã dạt dào làm nên những câu thơ, và đến bây
giờ những câu thơ ấy chỉ có tôi và em mới biết được. Là vậy đó, cây đàn tôi bỏ
quên, đến bây giờ vẫn chưa nhận lại. Thế nhưng tình ta đã tan vỡ tự khi nào.
Một chút mặn mòi tôi tiếc thương cho cuộc tình đã lìa xa. Không hiểu vì sao
tình mình lại không có đoạn kết đoạn vẹn. Cây đàn tôi nâng niu không còn ở bên
tôi và giờ không biết em đang còn nâng niu nó hay nó đã về nơi nao. Những kỷ
niệm ngọt ngào bỗng chốc đổ vỡ theo thời gian. Con tim tôi quặn thắt, đưa tiễn
một cuộc tình đi xa.
Thời
gian thấm thoắt đã đi qua, một thời giảng đường đã không còn nữa. Cả em và tôi
giờ mỗi người một nơi. Đêm nay ngồi nơi căn gác này, một chút gờn gợn trong
lòng tôi lại nghĩ về chuyện tình xưa. Thế còn em, giờ này em đang ở đâu, làm gì
và có nghĩ về kỷ niệm một thời của chúng mình không. Xa nhau nhưng mỗi chiều tôi
lại ngang qua nhà em, nhìn vào nơi ấy vẫn thầm nghĩ trong một phút giây nào đó
em còn nghĩ về tôi và đang ôm cây đàn xưa, cất lên một điệu nhạc buồn, thầm
nhắc một chuyện tình dang dở.
-Vi Ánh Ngọc-