nồi bánh canh của bà
khói bếp đưa hương
ngan ngát xóm quê
nghèo mùa bão lũ
Khi trời chưa vỡ
trái bình minh
bên sương lạnh
mẹ giăng mình bắt
con tép con tôm
lam lũ một đời
đôi tay sờn ngai
ngái mùi bùn non.
Những đêm tối
mưa rơi lộp độp
nghe tiếng cha í ới
bên sông quê
mặc gió lạnh run
người
đôi vai gầy oằn nặng
chông chênh.
Vin vào giấc mơ con
sót lại gì...
con mang bên mình
trắng trong dòng nước mát
của tình bà, tình
mẹ, tình cha
theo suốt dặm dài, hành trình con đi mãi...
-Vi Ánh Ngọc-