Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Với chiều…

Lòng se sắt
hứng chiều đông
chếch qua hơi thở
nhớ mong một người.

Phong phanh con gió
trêu ngươi
nông sâu ngày cũ
chín mười… còn đâu.

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Khu vườn của ngoại

Dịp cuối tuần, tôi rảnh rang công việc, tranh thủ về quê thăm ngoại. Vừa đến đầu ngõ, đã nghe mùi mít chín thơm ngào ngạt, bỏ bô la, chạy ra sau vườn, thấy ngoại đang cười tươi với tí em bên quả mít to đùng. Nhìn xung quanh, khu vườn vẫn như xưa nhưng ngoại giờ đã khác, giọng nói trầm hơn, gương mặt đã thêm nhiều nếp nhăn…
Tôi không nhớ từ khi nào, khu vườn này đã gắn bó với tuổi thơ tôi mỗi lần về quê ngoại. Hồi còn nhỏ, má thường dẫn tôi về nhà ngoại và được ngoại dẫn ra vườn chơi, còn ngoại thì lom khom xách nước tưới rau. Vườn thì nhỏ nhưng ngoại trồng rất nhiều rau, nào là rau răm, râu húng, bồ ngót, thìa là… còn có cả mấy luống hành và phía bên cạnh là giàn khổ qua xanh mướt. Tuổi nhỏ nên tôi có biết gì đâu và thường nghịch ngợm lấy tay nhổ rau chỗ này cắm vào chỗ nọ. Những lần như thế, tôi bị ngoại la, có khi còn bị ăn đòn và khóc nức nở, chạy vào nhà mách má.

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Lục bát về Cha


Dễ đâu sót lại nụ cười
Hằng đêm Cha thức với trời mưa dông
Trũng sâu nước lớn nước ròng
Ghìm ghe buông lưới ngược dòng sông trôi.

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Ơn nghĩa sinh thành


Ngày Mẹ sinh con mái nhà tranh dột nát
Ngọn đèn dầu leo lét phựt trong đêm
Tiếng côn trùng nức nở bên thềm
Mưa dầm dề, từng cơn gió lạnh
Cha lặng thầm che chắn lại mái hiên
Sưởi ấm đêm đầu tiên con ê a tiếng khóc.

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Vết chân tròn trên cát

Cứ hàng năm vào ngày 27/7 thế hệ của mỗi con người chúng ta hôm nay lại thắp lên nén nhang thành kính tưởng niệm đến những anh hùng, những liệt sĩ, những người đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh tàn khóc năm xưa, để đổi lấy hòa bình, đổi lấy tự do cho chúng ta hôm nay. Trong những phút giây lặng thinh tưởng nhớ đến cha ông, trong lòng mỗi người con đất Việt đều thầm cảm ơn và kính phục những lớp người đi trước. Những lớp cha ông đã không tiếc máu xương để chiến đấu với kẻ thù, giành lấy tự do cho nước nhà và đã anh dũng hy sinh. Sự hy sinh ấy cao cả đến nhường nào và trong mỗi thế hệ hôm nay đời đời nhớ ơn các anh hùng liệt sĩ ấy.
Sinh ra trong thời bình, tôi cũng như bao con người khác được hưởng sự tự do mà các thế hệ cha ông đi trước đã chiến đấu với kẻ thù xâm lược để giành lấy. Hàng năm, vào ngày này tôi lại có dịp đến nơi các anh yên nghỉ để thắp nén nhang thành kính tưởng niệm các anh. Và chiều nay cũng vậy, nhìn vào bóng chiều bên nghĩa trang, nơi các anh đang an ngàn giấc thu, tôi lặng nhìn dấu chân mình trên những luống cỏ xanh ven mộ, lại nghĩ về các anh với “Vết chân tròn trên cát” xưa kia đã anh dũng chiến đấu để bao thế hệ hôm nay được sống trong đong đầy hạnh phúc.

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Mưa đêm ngày ấy… bây giờ!

Mấy chiều liên tiếp Quy Nhơn lại đổ mưa. Chiều nay cũng vậy, bất chợt mưa và lẩy bẩy những hạt rơi tí tách. Bên ly cà phê, ngồi nhìn giọt mưa rơi. Bốn con người vừa gần vừa xa và trong câu nói đùa lại ngờ ngợ lên những sự thật, để cảm xúc dâng tràn. Mưa kéo sang đêm và trên con đường về từng dòng ký ức quanh quẩn đâu đây.
Cũng mưa và cũng đêm những đêm mưa của ngày xưa khác hẳn đêm mưa bây giờ. Tôi tiễn em đi trên con đường giăng đầy mưa và mỗi lúc càng nặng hạt nhưng lòng lại nhẹ thênh. Mang trong mình cảm giác vui sướng và luôn thổn thức thời gian xin đừng trôi để mãi như thế. Em lên xe, mưa như trút đổ, vẫy tay chào và hẹn ngày em trở lại. Tôi ra về, mưa ướt nhòe cả người nhưng cơn mưa ấy như dâng trong lòng một nhạc khúc vô biên, không có tiếng nức nở mà như điệu nhạc trong trẻo đang vỗ vào lòng tôi. Ngày ấy, tôi hạnh phúc đến nhường nào.

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Giấc mơ tôi

                                                                            Trong giấc mơ tôi
cánh đồng thơm mùi lúa mới
cọng rơm vàng nằm ngủ bờ đê
mải mê dòng nước mát
con trâu sấp ngửa ao làng
chiều vàng sợi nắng
mẹ tôi giê hạt… chắc lép đầy vơi.

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Phượng cuối mùa


Ngày xưa nay đã xa rồi
Rưng rưng xác phượng bồi hồi khói sương
Tiếng ve khắc khoải sân trường
Người trò năm cũ vấn vương tìm về.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Cây đàn bỏ quên

Một mình yên tĩnh trong căn gác trọ phía cuối con đường, trong đêm vắng lặng, chợt hiện về trong tôi ký ức của ngày xưa cũ. Bên cây đàn, tôi lại nhớ về em, nhớ về những kỷ niệm của một thời nơi giảng đường đại học. Khắc khoải trong lòng một điều gì đó, tôi cầm đàn trên tay, và đánh như một gã khờ, không biết đâu là nốt nhạc mình đang cần. Dừng lại ở những phút suy nghĩ, tôi bật nhạc, mở bài hát “Cây đàn bỏ quên” của nhạc sĩ Phạm Duy và trong tôi bao cung bậc tình yêu giữa tôi và em còn hiện nguyên trong từng ca từ của bài hát.
Tôi được bạn bè gọi là gã lãng du và hay mơ mộng. Và chút mơ mộng trong tôi đã bị hút hồn từ khi gặp em. Lần đầu tiên gặp em trong một duyên tình cờ, trong một chiều nhạt nắng, dưới bóng hoàng hôn vắng lặng, nụ cười và ánh mắt em đã làm trái tim tôi rung động và từ đó không phút giây nào tôi không nghĩ về em. Cái rung động, cái nhớ nhung ấy đã thôi thúc tôi tìm và gặp em trong những ngày sau đó. Và những chiều, tôi và em trên con đường chiều có gió thu bay, có nắng chiều dìu dịu đã trở thành những kỷ niệm không bao giờ phai trong tôi. Hay mơ mộng nên tôi thường ôm đàn hát vu vơ một mình, và từ khi biết em, tôi không còn cô đơn với cây đàn nữa, mà ở đó có em, có tôi và cây đàn với những khúc nhạc dịu êm, tôi đánh đàn còn em vờ làm ca sĩ hát những bài hát tôi rất thích.

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Văng vẳng tình xưa


Tình xưa đã hóa phù vân
Câu thơ ngày cũ đôi lần đánh rơi
Nghĩa tình hụt hẫng à ơi
Thoảng nghe trong tiếng tơ trời… chiêm bao.

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Cõi tình thiên thu

Đôi bạn: Đình Phùng - Đào Thị Thanh Thủy 

-Cảm tác từ “Cõi tình” của Vi Ánh Ngọc- 

Mốc meo cái nhánh thiên đàng
Giờ thì em đã nách mang - quê mùa
Khi xưa sao chẳng dám… bừa
Cho tình xanh mướt cơn mưa đầu dòng.

Cõi tình


Hôm xưa bẻ nhánh “quê mùa”
Anh đem dâng tặng nàng chưa bằng lòng
Từ ngày ấy những đêm ròng
Vườn trăng rơi rụng dòng sông lụy tàn.

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Ký ức chiều sân ga


Hôm ấy, vừa tan giảng đường, tôi liền vội về phòng trọ ăn cơm nhanh để tranh thủ thời gian chở cô ấy lên ga Diêu Trì. Nghe cô ấy nói 12 giờ xe chạy nên 11 giờ 30 phút chúng tôi bắt đầu ở Quy Nhơn chạy xe máy lên Diêu Trì. Lên đến nơi, vừa mua vé xong, chợt nghe nhà ga thông báo chuyến tàu… (tôi không nhớ rõ tàu gì nữa, chỉ biết từ ga Diêu Trì đi vào Nam và có ghé ga Nha Trang) chuyển thời gian chạy lúc 12 giờ sang 15 giờ. Nghe vậy, cô ấy thấy nằng nặng trong lòng, bây giờ phải đợi 3 tiếng đồng hồ nữa. Ngồi ở đây đợi, chán phèo.
Nói thì nói vậy, chứ biết làm sao, tôi cũng ngồi đợi với cô ấy. 3 tiếng trong tôi lúc ấy vừa chậm vừa nhanh, trong đầu luôn tồn tại nhanh và chậm, nhưng rồi đến lúc tàu cũng đến ga và chuẩn bị xuôi về Nam. Tiễn cô ấy ra sân ga, đưa hành lý lên chỗ cô ấy ngồi, rồi ngồi tâm sự thêm xíu nữa. Khi tàu sắp rời ga, tôi xuống tàu và vẫy tay chào, cô ấy cũng vẫy tay chào lại. Bóng tàu xa khuất, tôi bắt đầu về lại Quy Nhơn, nhưng hỡi ôi, trời bỗng trút cơn mưa vội nên đành trú mưa dưới chiều bên sân ga.

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Rồi thì mỗi đứa một nơi


Bốn năm học Sư phạm Ngữ văn K32, mình cũng có một gia đình, nó rất teen như vẫn thường gọi. Thế rồi thời gian cũng phai dần, mình không còn cái gia đình ấy nữa. Dù vậy, mỗi lần nhắc đến teen vẫn nhớ về nó. Cái tên này mình đặt mà, có thơ hẳn hoi. Không chơi chung trong gia đình teen nhưng một vài thành viên mình vẫn chơi bình thường.  Chia tay ngày cuối ở thành phố này, mình có dịp cùng teen karaoke một bữa lún tới bến, có điều không hội tụ đủ các thành viên (thiếu vợ mình và em vợ mình, đó là cách gọi của gia đình teen). Giờ gia đình ấy mỗi người một nơi, mỗi người sẽ có những dự định cho riêng mình. Hy vọng rằng tất cả sẽ thành công trên con đường mà mình đã lựa chọn.
Cô bạn thân nhất trong lớp, giờ này cũng khăn gói về cao nguyên đại ngàn rồi. Ghét ghê. Mình thường gọi ấy là mủm mỉm, đôi khi gọi là Lu, he he (trích ngang bút danh của ấy). Kỷ niệm với ấy tràn đầy. Những buổi chiều cùng ấy đi ăn hàng (ăn hàng đúng nghĩa ấy nhé), nào ăn bánh cuốn, nem, chả… rồi vi vu lòng vòng khắp phố, nghĩ lại vui thật. Cà phê là món khoái khẩu của tụi mình, hình như ngày nào mình với ấy cũng hí hú đi cà phê. Quán quen vẫn là Tiếng thời gian và một số quán mơi mới lâu lâu mới xuất hiện một vài lần. Bây giờ ấy về rồi, cà phê uống một mình, cảm giác nhạt nhẽo thật. Mình ghét cái mặt ấy ghê quá.

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Mưa vàng… cùng sĩ tử

Tổ đình Long Khánh chuẩn bị cơm chay cho sĩ tử

Chiều nay (08/07/2013), trời đổ cơn mưa vàng, làm dịu đi cái oi bức của những ngày đầu tháng 7. Ngày mai, các sĩ tử bước vào đợt thi thứ 2, hôm nay mưa trút xuống gội rửa đi những gì còn sót lại của ngày để bắt đầu ngày mới dịu mát, trong lành.
Mưa chưa đầy một tiếng đồng hồ, nhưng có lẽ đây là cơn mưa vàng về với phố biển Quy Nhơn. Ngày mai, các sĩ tử sẽ thoái mái trong khí trời không nóng bức mà điều hòa dịu mát để dùng hết “bút lực” làm bài và đạt được kết quả cao nhất. Nghĩ đến sĩ tử, mình lại nhớ về mình cách đây 4 năm về trước, giờ này khi ấy, mình còn đang trên chiếc xe máy chạy từ quê vào Tuy Phước (mình đi thi một lần rồi nên biết ngày 9 cũng có thể làm thủ tục dự thi nên tranh thủ ở nhà ôn bài, chiều ngày 8 mới bắt đầu “lai kinh ứng thí”).

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Hội ngộ rồi chia ly

Từ trái qua phải: Mình, Du, Bảo, Dương, Khương

Chiều, nghe tiếng chuông điện thoại reo, bắt máy lên thấy số bạn Khương gọi. Không phải hẹn hò (vì hắn là nam mà), cũng chẳng bù khú cà phê, mà đón hắn chiều nay ghé Quy Nhơn chơi. Nghe nói vậy, mình mừng rơn lên, nghĩ thầm lâu mới gặp lại bạn cũ, chắc vui lắm đây, để gọi thêm tay Bảo nữa rồi tối vi vu Quy Nhơn. Nào ngờ đâu, cả buổi chiều mình lại bận công việc (công việc này không thể không làm). Khương gọi mấy lần mình đều hẹn chờ thêm xíu nữa, rồi chờ thêm xíu nữa… rồi Khương lại chờ. Tội bạn ghê hông, hức hức.

Xong công việc, mình chạy một mạch ra đường Xuân Diệu, tìm đến quán lai rai mà “đám” A7 đang “ngầu”. Hi hi, toàn bạn xưa, nào Du, đã Du rồi còn Dương nữa chứ, Dương chưa hết phải Khương lên mới đã. Hơi muộn một xíu và một câu xin lỗi cũng chưa muộn. Không còn gì tiếc nuối ở quán nhậu, cả đám kéo đi đi bida. Nghe tay Khương và tay Du nói ghê lắm, tưởng đánh hay lắm đây. Nào ngờ, cũng tềnh tềnh giống mình vậy (mặc dù mình không đánh nhưng mình dám chắc cũng như mình là cùng). Đi kèm có em trai họ hàng với Du, 5 thằng nên mình ngồi xem không đánh. Du với em trai một phe, Dương và Khương một phe. Mấy thằng cha này đánh “hết chê” luôn. Mỗi thằng đi gần chục cơ mà điểm mỗi bên chỉ lèo phèo con số 10 tròn trịa (tính đúng hơn mỗi bên đi gần 20 chục cơ mà mới chỉ 10 điểm, ngẫm ra cứ một cơ trật tất tần tật thì bù lại một cơ được một điểm), nói điều này lỡ mấy cha có đọc thì đứng chém nhé, he he. May quá, cuối cùng đến 21h30 cũng xong, lạy hồn phe anh Du nhà mình cán đích đầu tiên, mừng rơn cả người.

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Trong tiếng mưa chiều

Loay hoay rụng giọt mưa chiều
thèm nghe đất cỗi liêu xiêu trở mùa
dùng dằng gió thổi đung đưa
miền quê yêu dấu gọi mùa xôn xao.


Vắt ngang một thuở hôm nào
tuổi thơ ngụp lặn bờ ao trước nhà
những chiều chơi mãi đồng xa
thả trâu ăn lúa để ba đánh đòn.

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

4 & 92

Lớp Sư phạm Ngữ văn K32 - ĐH Quy Nhơn (Niên khóa 2009 - 2013)

4 so với 92, chỉ là con số nhỏ nhưng đó là cả một chặng đường; 92 so với 4, dù lớn nhưng đó là một tập thể. Nhìn lại những gì đã qua, có thể thấy 4 năm và 92 con người ấy đã viết nên lớp Sư phạm Ngữ văn K32, đoàn kết, vững mạnh và yêu đời.
4 năm ấy, 92 sinh viên của lớp Sư phạm Ngữ văn K32 đã không ngừng kế tục và phát huy truyền thống vẻ vang của Khoa Ngữ văn – Trường Đại học Quy Nhơn. Vượt qua những khó khăn buổi đầu để khẳng định bản lĩnh và sức trẻ trên các mặt học tập, nghiên cứu khoa học, xây dựng Đoàn và phong trào thanh niên, công tác Hội và phong trào sinh viên, hoạt động tình nguyện… để vun đắp màu xanh cho đời. Chặng đường ấy, chứng kiến sự trưởng thành của lớp Sư phạm Ngữ văn K32 ở tất cả mọi mặt, phù hợp với đặc thù sinh viên ngành Sư phạm Ngữ văn.
Về học tập, so với mặt bằng chung của toàn khoa, có thể thấy lớp Sư phạm Ngữ văn K32 đạt được những thành tích rất ấn tượng. Điều ấy phần nào khẳng định ngay từ điểm thi đầu vào, toàn trường có 3 sinh viên khối C đỗ thủ khoa thì cả 3 đều là thành viên của lớp, đó là Phạm Tuấn Vũ, Phan Nguyễn Trà Giang, Trần Thị Mỹ Thương. Kết thúc mỗi học kỳ, điểm tổng kết của lớp luôn đứng nhất, nhì khoa; với số lượng sinh viên giỏi, khá cao; những thành viên luôn được tập thể lớp trầm trồ, ngợi khen sau khi biết điểm mỗi học kỳ phải kể đến Phạm Tuấn Vũ, Phan Nguyễn Trà Giang, Trần Thị Thùy Lam, Nguyễn Thị Bích Thi, Phan Thị Huế… Đồng hành với học tập, nghiên cứu khoa học cũng được đẩy mạnh trong tập thể lớp, hàng năm số lượng đề tài tham gia nghiên cứu khoa học của lớp luôn đứng đầu khoa và đạt nhiều thành tích cao; tiêu biểu đó là các bạn Nguyễn Thị Lan Anh, Phạm Tuấn Vũ, Phan Nguyễn Trà Giang, Trần Thị Mỹ Thương, Trần Thị Thùy Lam, Nguyễn Thị Trúc Ly B, Phan Thị Huế, Nguyễn Thị Bích Thi…

Lời ru của ngoại

Ngoại và em tôi

Ngửa tay thấy lạnh bàn tay
vắt ngang con chữ, loay hoay trở mùa
“ầu ơ đông đã sang chưa?”
vọng nghe tiếng ngoại như vừa hôm qua.

Lời ru ngọt lịm chiều tà
ngày con thơ dại, hiên nhà mái tranh
bốn mùa mưa nắng chòng chành
ru con khôn lớn từ manh chiếu cời.

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Nhánh lan rừng


Tháng sáu, hanh hao mắt nắng. Hạ chói chang quẩn quanh trong thành phố. Phố xôn xao dưới cành phượng vĩ bung nở bên vệ đường. Cầm trên tay nhánh lan rừng, cô sinh viên Văn khoa nở nụ cười tinh khôi, như ngập ngừng như ướm hẹn. Sắc nắng mơn man gọi gió bay về. Thành phố như náo nức ngóng đợi mùi hương nhẹ nhàng trên nhành lan trắng. Không phải ngẫu nhiên, tháng sáu thẹn thùng với cô nữ sinh đến vậy. Ánh mắt thẹn thùng ấy đến từ đâu? Có điều gì rất lạ phải không? Ừ thì, rất lạ. Nhánh lan rừng ấy, từ Tây Nguyên đầy nắng và gió về với phố biển qua bàn tay của chàng thư sinh nơi đại ngàn cao nguyên. Ẩn theo đó, gửi trao ngàn lời muốn nói đến người con gái đang đắm chìm trong vẻ đẹp hoang dại của nhánh lan rừng kia. Nhành lan trắng, không kiêu kỳ, không kiêu sa, chỉ hiện lên vẻ nhẹ nhàng đơn sơ, ấy vậy mà trở nên rất đẹp trong mắt người thiếu nữ đang tuổi xuân thì.

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Rồi đây...

Rồi đây
trong tiếng ve sầu
rót lòng vơi cạn...
 

còn đâu tháng ngày.
 
Rồi đây
 

trong cánh phượng bay
rưng rưng con gió...
 

kẽ tay chạm buồn.

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Bài thơ ngày ấy... bây giờ

Bài thơ tôi viết cũ rồi
bây chừ phượng đỏ đánh rơi sân trường
đồi mơ suối mộng tơ vương
treo buồn giăng lối nẻo đường chông chênh.

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Vin vào giấc mơ con

Vin vào giấc mơ con
nồi bánh canh của bà
khói bếp đưa hương
ngan ngát xóm quê nghèo mùa bão lũ
đôi mắt cay ròng thức đủ những sớm hôm.

Rong chơi

Kẻ rong chơi Vi Ánh Ngọc
Tuổi thơ
ta rong chơi trong chiều lộng gió
cánh diều lộn nhào bên đồng cỏ
khập khiễng câu cười
cuốn hút nụ tinh khôi...

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Nghĩ về cha

Bố tác giả
Có những lúc gục đầu bên sách vở
con vô tình bỏ ký ức trôi xa
tìm về thời trẻ dại
bóng hình cha vọng mãi với mây ngàn...
sương chiều... lạnh lắm nẻo con đi.

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Biền biệt khúc ru chiều

Chiều xuống
trái hoàng hôn rắc vẻ huyền hoặc vào giấc mơ tôi
rải đơn côi bao trùm con gió lạ
hàng bọ cạp vàng rũ bóng ngóng đợi ngày đi
hanh hao mắt nắng gặm nhấm nỗi chơ vơ.

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Chợt...

Sáng nay Quy Nhơn trở lạnh
thênh thang phố chợt thưa người
bâng khuâng nhìn hoa phượng nở
xốn xang gọi nắng hanh tươi.

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Dưới bóng hoàng hôn

Hoàng hôn nơi quê nhà tác giả
Soi mình dưới bóng hoàng hôn
vắt ngang mùa nhớ bồn chồn... ngày xưa
quê nghèo tiếng võng đong đưa
kẽo cà kẽo kẹt cho vừa lời ru.

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Đi tìm bọt nắng

            Ta tìm bọt nắng như tìm 
                                  lá diêu bông...
Ru tôi hồn Trịnh ngập ngừng
đi tìm bọt nắng lưng chừng Quy Nhơn
đan miền hạ trắng (*) chờn vờn
đêm xưa biển nhớ (*) vồ con sóng lòng.

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Quái!

Tác giả Vi Ánh Ngọc
Long đong
mấy bận bùa yêu
ngoảnh đầu nhìn lại
liêu xiêu một thời.

Chuyến xe cuối cùng

       Chiều nay, buổi học cuối cùng của năm để được về quê ăn tết. Nơi giảng đường những lớp học thưa thớt dần, những gương mặt háo hức cứ ngóng đợi tiếng kẻng vang lên để được về nhà. Và rồi cũng đến, buổi học cuối cùng của năm đã kết thúc, các bạn chào nhau, chúc nhau năm mới rồi chia tay ra về. Tất cả đều chuẩn bị từ trước, lần lượt những chiếc va li, ba lô được xách ra cổng trường đón đợi chuyến xe buýt về bến xe trung tâm.

Noel lạnh

           Những cơn gió ùa đến làm nó se lạnh. Giờ đây nó đang cô quạnh trong một túp lều bỏ hoang ở giữa chợ... Đêm nào cúng thế, nó về nằm co lại trong bộ quần áo rách tả tơi và nghĩ về thời quá khứ của mình.đêm nay trong sự se lạnh của khí trời mùa đông. Mọi người đang đón chào noel, những đứa trẻ cùng trang lúa với nó đang được vui thỏa thích cùng gia đình, ông già tuyết. Còn nó, nó ngậm ngùi và tự hỏi...

Giao mùa


Rảo nắng về cuối phố
vội vàng chở đông đi
em nghe gì trong gió
lời thì thầm hoa cỏ.

Chuyến đò cuối năm

          Còn ít giờ nữa thôi là đến giao thừa, giây phút đón chào năm mới, bỏ lại phía sau với bao nỗi nhọc nhằn vất vả. Đến giờ tất cả mọi người đã sum họp với nhau bên gia đình, hình như tất cả mọi nhà đã rước ông bà tổ tiên về vui xuân. Thế nhưng, ở phía ngoài sông nước dập dềnh kia, trên nhánh sông quê, mẹ tôi vẫn đang nhọc nhằn chèo những đường chèo cuối đưa khách sang sông, kiếm thêm những đồng tiền lẻ để về đón tết cùng với những đứa con thơ.

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Tuổi thơ lục bình

                 Chiều nay trên chuyến xe về quê, dọc ven đường tôi nhìn thấy những bông lục bình trôi mơn man trên dòng nước ven con đê đầu làng. Xe dừng, tôi bước xuống đã ngửi được vị tanh xen lẫn hương thơm ngan ngát của những cánh hoa lục bình. Những đứa trẻ đang vui đùa, bỗng thấy tôi bước xuống, bọn chúng reo lên “Anh Hai về rồi kìa”. Tôi ôm chầm lấy chúng, tôi nhìn những bông lục bình tím ngắt đang đong đưa trên tay bọn trẻ mà nghĩ về thời trẻ thơ của mình.

Nợ

Tác giả Đỗ Thị Minh Trang
                       Tặng Vi Ánh Ngọc
Cánh cò chao nghiêng trên từng vạt nắng
Ta nợ em một giây phút tình cờ
Ta nợ em trên “áo trắng” một vần thơ
Ta chưa ngỏ hay là không muốn ngỏ

Lan man chiều nội trú

Mẹ, các em và anh con dì Hai
          Từng cơn gió lướt qua xôn xao xôn xao, chiếc lá vàng rơi nhẹ, khe khẽ dư âm vọng lại một nỗi buồn miên man. Nơi căn gác không tên, người trai trẻ xa quê trong lòng cảm thấy xốn xang nỗi nhớ nhà, nhớ quê da diết. Chiều Quy Nhơn lặng lẽ, hoàng hôn buông thả dần theo thời gian. Lòng chênh chao, bỗng thấy hiện về trong ký ức xa xăm hình ảnh người mẹ thân thương, triều mến. Đã bao mùa trôi qua mẹ lặn lội thân mình chống chịu với mưa xa, bão táp, nắng cháy sờn vai góp nhặt từng chén cơm, manh áo nuôi lớn đời tôi. Cả cuộc đời vất vả của mẹ đã tạo cho tôi con chữ, nuôi tôi trưởng thành trên con đường đầy chông gai và thử thách. Mẹ! Niềm kiêu hãnh của đời tôi.

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Loang tím mộ chiều

Mộ đôi nhân tình trẻ
Chàng công tử xứ Gò Công (1)
đem lòng nhung nhớ sắc hồng Văn khoa (2)
trai tài gái sắc - phận nhòa
bên hồ Than Thở trăm hoa rủ sầu.

Mối tình đầu

Ảnh gửi từ Hà Nội
Lối chiều vời vợi xa xăm. Đôi chân phiêu lãng qua mấy con đường phố biển. Biển in hình mắt nắng chao chao. Con gió nhẹ đưa trên triền sóng. Ta đưa tay hứng lấy nắng chiều mà nghe quanh quẩn đâu đây tiếng ai đó vọng về. Mùa này chẳng phải mùa xưa, mà nghe thân quen quá vậy. Cảnh này chẳng phải cảnh xưa và hình bóng ấy cũng chưa một lần chạm mặt. Thế nhưng sao khắc khoải trong tâm hồn một nỗi niềm miên man khó tả. Bước chân không còn vội vã mà dường như chẳng muốn bước đi để lắng trong tiếng chiều mà nghe thanh âm từ xưa vọng về. Em là ai mà lòng ta xao động chỉ vì những câu nói bâng quơ, chỉ vì tấm ảnh còn thướt tha màu áo trắng trinh nguyên. Có lẽ, tuổi mười tám là cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, và em đã chiếm trọn hồn ta từ dạo ban đầu không gặp gỡ ấy.

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Thầy tôi - giọt đắng cho đời…

Thầy tác giả
Đưa tay hứng giọt mưa đông
hiu hiu con gió vỡ lòng. Ngày xưa…
tôi về đường vắng ban trưa
tóc tiên hồng thắm cũng vừa ngát hương.

Cô láng giềng

Cô cười mà lòng tôi rơi lệ
Một chiều ngược gió, tôi về thăm lại quê nhà sau bao tháng ngày xa cách. Con đường dẫn vào làng xanh mướt những đám cỏ non tơ, đồng nội ngan ngát một làn hương. Đâu đây ký ức tuổi thơ hiện về, niềm hoài cổ đưa tôi ngược dòng thời gian tìm về tuổi mơ. Dưới nắng chiều, đan xen những sợi gió như quấn lấy tâm hồn tôi. Vỡ òa nhìn về nơi ấy, bỗng thèm nghe ai đó vọng bên tai những tiếng cười đùa tinh nghịch. Ôi! Quái lạ làm sao, hình bóng mơ duyên ngày xưa cứ vẩn vơ khi về qua nơi ấy. Nắng chiều như phiêu lãng, bồng bềnh cùng lòng người trên lối đi về.

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Không đề

Tác phẩm "Hồn quê"
                   Cảm tác từ tác phẩm 
            "Hồn quê" của Vi Ánh Ngọc
Em bé cắm sào trên bến nước
Hồn nhiên nhìn lại mặt hồ thu
Gờn gợn lao xao dòng nước ngủ
Sen đồng thanh thản điểm màu hoa!

Hương xưa

Bỗng dưng thèm nghe ai đó kề bên tai, nói những lời thì thầm, dù chỉ một điều đơn giản. Chiều không vội vàng, chiều nhè nhẹ đưa theo làn gió. Em rảo bước trên lối quê, nhìn chân mây tim tím phía cuối trời và bỗng thấy lòng vương một mùa xa. Đã mấy mùa trôi qua mà sao ký ức cứ nhập nhờ không buông trôi. Nhìn những hoa cỏ may phất phơ theo gió, em muốn níu giữ lại để cho riêng mình những gì của chiều, của gió và của ngày đang dần đi vào tối. Buổi chiều nay không giống như chiều xưa, chiều nay dùng dình chầm chậm chứ không còn những bông đùa như một chiều ngược về quá khứ. Em nhìn trái chiều buông dần với hoàng hôn mà nghe đâu đó trong tim một nỗi buồn hoang hoải.

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Mắt nắng Phù Mỹ 2

Trường THPT số 2 Phù Mỹ

Chiều nay, khi bóng nắng sân trường dịu dịu, lũ chúng em - những giáo sinh thực tập trường THPT số 2 Phù Mỹ, bỗng giật mình ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, nhìn những chiếc bóng mong manh trên mỗi bước đi bỗng thấy lòng mình còn vương vấn một điều gì đó… và chẳng ai nói nên lời. Thời gian thấm thoát trôi qua như một con gió, con gió chẳng vô tình mà cũng chẳng cố tình với ai cả. Theo quy luật dòng đời con gió mãi trôi đi. Ngoảnh nhìn khoảng không hiện hữu mà như vô tận nơi hàng me, ghế đá, nơi khuôn viên đầy màu xanh ai cũng thấy lòng lưu luyến. Mới đó mà đã 7 tuần trôi qua, 7 tuần với những buồn vui, với những nhịp đời rộn rã… tất cả chỉ còn ở phía sau.

Đóa hồng không tên

Tác giả Đào Thị Thanh Thủy
                        Tặng Vi Ánh Ngọc
Xuân đến ta chếch choáng với bàn tay ấy
Để đông kiếm tìm đóa hồng vỡ - không tên
Hồn giai nhân vương vấn cả ngày đêm
Vòng trọn vẹn, tình trọn vẹn mà sao tim vẫn khuyết?
Tâm hờ hững, tay hờ hững thả tình trôi vào miền vĩnh viễn vô tâm...

Vì đó là em


Đã mấy mùa trăng đi trăng lại lại, mấy mùa giậu mùng tơi trước nhà nở rồi lại tàn. Thời gian chầm chậm đi qua, tình yêu giữa ta và em vẫn như ngày nào, vẫn như những cánh hoa đua nở trong những sáng bình mình mà ta đón đợi, khi ánh mặt trời soi rọi một miền thương. Mười tám tuổi của bốn năm về trước cứ quẩn quanh trong tâm trí ta, em vô tư hồn nhiên đến lạ. Còn ta hai mươi nhưng vẫn có cái gì đó khờ khạo khi rụt rè với tiếng yêu đầu tiên. Hôm nay, dưới bóng hoàng hôn tím những chân mây, em tựa vào bờ vai ta, cũng cái nhìn đầy trìu mến, thân thương ấy. Em nở nụ cười hỏi ta bằng lời bông đùa, bằng ánh mắt của thiếu nữ đã qua rồi cái tuổi mười tám. Hai mươi hai tuổi, em có những cái nhìn khác hơn, lớn hơn và tất nhiên trong suy nghĩ cũng khác đi. Câu hỏi ấy làm ta ngờ ngợ đến nao lòng!

Hương mạ

Nơi quê nhà tác giả

Hương mạ non
thơm màu nắng mới
đồng quê ta thẳng cánh cò bay
dòng sông chảy một màu xanh thẳm.

Nhật ký của mẹ

Nắng chiều rọi xuống lòng đường, con lang thang một mình giữa sự ồn ào náo nhiệt của phố thị. Dòng thời gian cứ tuôn chảy, đếm từng con gió trôi qua mà nghe lòng man mác nhớ về mẹ. Đã mấy tháng rồi con không về bên mẹ. Ôi bỗng thèm một tiếng gọi “mẹ ơi” mà sao con nghe chới với vô cùng, giờ này con đang ở rất xa, xa lắm mẹ ơi. Như gần như xa, con vô định giữa trời chiều cô quạnh. Không gian chiều cứ mờ dần trong mỗi bước con qua, để lắng nghe từng câu hát mà ngày xưa còn vẫn thường ngồi hát bên mẹ mỗi khi chiều về. Và chiều nay, trơ trọi đến nhường nào, con muốn quay về cổ tích ngày xưa để nghe lời ru của mẹ. Tiếng ru chiều ấm mãi đời con.

Diệu vợi khúc ru mùa

Tác giả Thủy Linh Lung
                             Tặng Vi Ánh Ngọc
Cánh cò rảo nắng chở đông đi,
Ngọc thơm, hương gầy mùa vàng hẹn hứa.
Cánh nắng hồn nhiên, cánh lòng ai phấp phỏng,
Đợi xuân về hong mái tóc quê khô.

Chợ đời

Tác giả Vi Ánh Ngọc
Chợ đời bán gió mua trăng
ta đem bán những thăng trầm thời gian
chợ đời đoạn khúc quan san
ta chưa mua nổi hành trang cuộc đời.