Cô cười mà lòng tôi rơi lệ |
Một chiều ngược
gió, tôi về thăm lại quê nhà sau bao tháng ngày xa cách. Con đường dẫn vào làng
xanh mướt những đám cỏ non tơ, đồng nội ngan ngát một làn hương. Đâu đây ký ức
tuổi thơ hiện về, niềm hoài cổ đưa tôi ngược dòng thời gian tìm về tuổi mơ.
Dưới nắng chiều, đan xen những sợi gió như quấn lấy tâm hồn tôi. Vỡ òa nhìn về
nơi ấy, bỗng thèm nghe ai đó vọng bên tai những tiếng cười đùa tinh nghịch. Ôi!
Quái lạ làm sao, hình bóng mơ duyên ngày xưa cứ vẩn vơ khi về qua nơi ấy. Nắng
chiều như phiêu lãng, bồng bềnh cùng lòng người trên lối đi về.
Chân bước trên đường đầy hoa cỏ, tôi đang hình dung nét ai
cười khi xưa. Vẫn còn đó hình bóng cô bé và cậu nhóc ngày nào cùng tung tăng
thả diều, làm thuyền dứa thả trôi theo dòng sông quê. Những tháng ngày ấy làm
sao quên được, làm sao quên nụ hồng tuổi thơ. Cái ngây ngô một thuở sẽ chẳng
bao giờ lãng quên. Và hôm nay, khi dừng gót phiêu linh dưới bóng quê nhà, mới
biết rằng thời gian trôi nhanh thật. Cô bé ngày nào giờ đã thành thiếu nữ và
chẳng còn trẻ con như xưa. Nói đúng hơn cô láng giềng ấy không phải là của ngày
xưa nữa. Khi ngập ngừng bước chân trước hiên nhà, tôi vô tình đã nghe con trẻ
tập bò. Ôi! Có lẽ nào chỉ là con gió thoi đưa, nó vụt qua như kẻ vô hình.
“Cô láng giềng ơi!
Không biết cô còn nhớ đến tôi
Giây phút êm đềm ngày xưa kia khi còn ngây thơ”
Không biết cô còn nhớ đến tôi
Giây phút êm đềm ngày xưa kia khi còn ngây thơ”
Lóng ngóng nghe con trẻ tập bò bên sân nhà cô bé năm xưa,
tôi chợt nhớ về đôi mắt trong đen màu hạt huyền của ai đó, mà giờ này hiện về
trong đôi mắt trẻ thơ. Bỗng chốc cô láng giềng nhìn tôi hồi lâu và hình như
đang nhận ra điều gì đó. Tôi cũng không ngoài ánh mắt nhìn ấy, một nụ cười khe
khẽ chào nhau và biết được rằng tuổi thơ trôi qua nhanh thật. Thoáng chốc, cô
bé ngày nào giờ đã thành mẹ của đứa con trẻ. Còn tôi thì sao? Vẫn vậy, một gã
nhà quê ngô nghê, khờ khạo và vẫn ôm ấp trong lòng hình bóng của cô bé ngày
xưa. Ấy vậy nhưng làm sao tôi có thể níu giữ được những mộng mơ ấy. Hôm nay về
lại quê nhà, tôi chợt hiểu ra rằng thời gian là chỉ là một khách qua đường và
tôi lạc mất cái của ngày xưa, để giờ đây mây chiều giăng giăng buồn như chính
tâm hồn tôi vậy.
“Cô láng giềng ơi!
Tuy cách xa phương trời tôi không hề
Quên bóng ai bên bờ đường quê”
Tuy cách xa phương trời tôi không hề
Quên bóng ai bên bờ đường quê”
Nỗi niềm yêu tôi ôm ấp bấy lâu giờ đã vỡ tan tành. Cô láng
giềng chắc đã quên tôi rồi và quên đi bao kỷ niệm ngày xưa. Trong khoảng trời
chiều, bỗng đâu trong lòng tôi thấy mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng. Vô tình
thay, bóng ai bên bờ đường quê vẫn hiện về trong tâm trí tôi. Đôi mắt năm xưa
dạt dào đến nhường nào. Tuy xa cách phương trời nhưng trong tôi luôn nghĩ về
nơi quê nhà, ở đó có cô bé ngày xưa cùng tôi chơi những trò chơi tuổi thơ, dưới
trời chiều tinh nghịch. Còn nhớ lắm bên hàng dâm bụt, tôi và ai cùng nhau đuổi
bắt trốn tìm dưới trưa hè nắng cháy. Và đôi lần ấy, qua những tháng ngày, hai
ánh mắt nhìn nhau như muốn nói lên điều gì, nhưng rồi lại thẹn thùng chẳng nói
nên câu. Có lẽ, cái thẹn thùng ấy đã vô tình vùi đi trong quá khứ, để giờ này
tất cả chỉ là hư vô. Tôi nghẹn lòng chôn chặt mối tình thơ dang dở.
“Cô láng giềng ơi!
Nay mối duyên thơ đành đã lỡ rồi
Chân bước xa xa dần miền quê
Ai biết cho bao giờ tôi về…”
Nay mối duyên thơ đành đã lỡ rồi
Chân bước xa xa dần miền quê
Ai biết cho bao giờ tôi về…”
Ừ thì đã dang dở mối tình thơ. Tôi nhìn cô gượng cười rồi
chẳng nói một lời nào. Bước âm thầm, tôi lang thang trên con đường ngày cũ.
Chẳng vun vén gì thêm nữa, tôi cố gắng xóa mờ đi quá khứ nhưng làm sao có thể
mờ xa khi ánh hoàng hôn loang tím cả trời chiều như khêu gợi trong lòng một nỗi
niềm man mác một miền thương. Và chiều tím dần như hóa vào lòng người để đi vào
đêm tối, khép cái nhìn của nắng chiều thinh lặng. Chợt ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn
còn như quanh đây hình bóng cô bé ngày xưa và cô láng giềng vừa thoáng qua. Ở
đó tiếng trẻ con cười đùa như một thời của tôi và ai đó vậy.
-Vi Ánh Ngọc-