Chiều nay trên chuyến xe về quê, dọc ven
đường tôi nhìn thấy những bông lục bình trôi mơn man trên dòng nước ven con đê
đầu làng. Xe dừng, tôi bước xuống đã ngửi được vị tanh xen lẫn hương thơm ngan
ngát của những cánh hoa lục bình. Những đứa trẻ đang vui đùa, bỗng thấy tôi
bước xuống, bọn chúng reo lên “Anh Hai về rồi kìa”. Tôi ôm chầm lấy chúng, tôi
nhìn những bông lục bình tím ngắt đang đong đưa trên tay bọn trẻ mà nghĩ về
thời trẻ thơ của mình.
Tuổi
thơ tôi gắn liền với những chiều cùng lũ bạn chăn trâu ngoài đồng xa, những lúc
thả hồn lũ chúng tôi thi nhau ngắt những bông lục bình kết thành vòng đội đầu
rồi chơi trò cô dâu chú rể thật ngộ nghĩnh. Có buổi mãi mê bên những bông lục
bình, lũ chúng tôi để trâu ăn lúa. Khi chiều chập tối sực nhớ lại thì gần phân
nửa đám lúa chỉ còn trơ lại những gốc xanh um. Chú Năm dắt cả đàn trâu chúng
tôi về nhà cột lại rồi gọi ba mẹ chúng tôi đến bắt đền đám lúa, lần đó tôi và
cu Tí bị một trận đòn dữ dội. Những lần sau khi chăn trâu chúng tôi thường chú
ý hơn nhưng vẫn không quên thả hồn tuổi thơ vào những bông lục bình thơm ngào
ngạt ven đê.
Tuổi thơ tôi là những buổi chiều chăn trâu như thế. Bông lục
bình, loài hoa gắn liền với dòng nước ngọt quê mẹ xen lẫn với vị bùn tanh thấm
dần trong giọt mồ hôi cha đã chôn chặt trong ký ức thời trẻ con của tôi. Nó để
lại trong tôi với bao kỷ niệm thân thương trìu mến của một thời cắp sách đến
trường.
Chiều nay khi về lại mảnh đất thân thương
này, nhìn lũ trẻ tôi càng cảm thấy tuổi thơ tôi sao ngọt ngào đến thế. Tôi khẽ
chạm vào những bông lục bình tím ngắt, cánh hoa như có điều gì muốn nói, tôi
nghe trong nó vị nồng nàn ấm áp, nghe thơm ngọt đậm tình hương quê.
Bông lục bình gắn liền với tuổi thơ tôi
cùng lũ bạn thả diều chăn trâu. Giờ đây nhìn những đứa trẻ thả hồn mình theo
những bông lục bình, tôi cảm thấy mình đang quay về quá khứ những ngày hoa,
ngày tuổi thơ tôi gắn với những bông lục bình thơm ngào ngạt xen lẫn vị tanh
mùi bùn trên mảnh đất ấm áp, tràn đầy tình người này.
-Vi Ánh Ngọc-