Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Hàn Mặc Tử

(Kỷ niệm 100 ngày sinh thi sĩ họ Hàn)
Những ngày cuối tháng 9 này, tại thành phố Quy Nhơn, những ai yêu thích nhà thơ Hàn Mặc Tử có dịp thưởng thức những bài thơ hoặc những bài hát phổ thơ Hàn Mặc Tử, hoặc những bài bình, những suy nghĩ về Hàn Mặc Tử, khi rất nhiều chương trình về Hàn Mặc Tử được UBND tỉnh Bình Định phối hợp với Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức như chương trình giao lưu thơ Hàn Mặc Tử tại Trung tâm Văn hóa tỉnh vào tối 20.9, lễ dâng hương mộ Hàn Mặc Tử tại Đồi Thi Nhân, Hội thảo thơ Hàn Mặc Tử tại khách sạn Hải Âu, giao lưu thơ Hàn Mặc Tử tại trường ĐH Quy Nhơn ngày 21.9. Tôi cũng là người yêu thơ Hàn Mặc Tử và đây là dịp tôi hiểu thêm về đời và thơ của nhà thơ gốc Quảng Bình này. Trong những giây phút ấy, tôi bất chợt nhớ đến bài hát “Hàn Mặc Tử” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Ca khúc mà khi nào đến thăm mộ thi sĩ Hàn tôi cũng đều lẩm nhẩm, với những ca từ sâu lắng viết về cuộc đời một nhà thơ đầy những đau thương.
Khi sáng tác ca khúc này cách đây 47 năm (1965 - 2012) có lẽ nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã tìm hiểu rất sâu sắc về thi sĩ tài hoa nhưng bạc mệnh này. Mở đầu bài hát nhạc sĩ vẽ lên được những đêm trăng mà Hàn Mặc Tử cùng Mộng Cầm dạo chơi và kết thành mối tình đầy lãng mạn nơi lầu Ông Hoàng ấy.
Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa
Lầu
Ông Hoàng đó thuở nao chân Hàn Mặc Tử đã qua
Ai đã từng yêu người và thơ Hàn Mặc Tử chắc có lẽ ít nhất một lần nghe đến tên Mộng Cầm, người con gái đã làm trái tim chàng thi sĩ xuyến xao rụng động và ở nơi ấy cũng có một nguồn cảm hứng đối với nhà thơ trong những bài thơ của mình. Nơi dốc đá ấy đã khắc ghi bao kỷ niệm của đôi trai gái đầy những ước mơ, dệt bao nguyện ước cho đời. Ánh trăng vàng nghiêng treo, soi vào bờ cát như soi vào chính tâm hồn thi sĩ vậy, nó bung nở những sắc hoa tươi thắm để chàng càng cảm thấy yêu đời, yêu người hơn và yêu hơn những đêm trăng như thế.
Đêm nay, phố biển Quy Nhơn cũng đang đón ánh trăng non vừa lên soi sáng khắp lối đi. Và có một nơi, dường như ánh trăng ấy không muốn xa rời, nó muốn níu giữ và quyện vào nhau, tạo nên mối giao hòa giữa con đường, trăng, cảnh vật và người… nơi ấy có lưu lại tên người con gái xưa kia đã làm rung động trái tim thi sĩ Hàn - Dốc Mộng Cầm. Càng vào đêm, trăng càng sáng tỏ, ánh trăng cứ lung linh tỏa sáng. Và nơi ấy, ở rất xa chắc có lẽ Hàn Mặc Tử cũng đang ngắm trăng, thưởng thức ánh trăng mà xưa kia chàng đã rao bán.
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò”
Trăng chẳng là của riêng ai, thế nhưng thi sĩ Hàn lại đem trăng rao bán. Dường như trăng là cái riêng của nhà thơ vậy. Nhà thơ xem trăng là của riêng mình và rồi đem rao bán. Trăng như một phần máu thịt không thể thiếu trong tâm hồn nhà thơ. Đã bao mùa trăng đến trăng đi, ánh trăng chỉ có một mà đâu đó ánh trăng lại lung linh tỏa sáng khắp nơi, làm tâm hồn nhà thơ càng yêu hơn với những mùa trăng lên. Yêu những mùa trăng lên, trăng đầy rồi một chút tiếc nuối khi trăng khuyết. Và rồi, cảm nhận ánh trăng tàn như cuộc đời của chính nhà thơ.
Tình đã lỡ xin một câu hứa kiếp sau ta trọn đôi
Còn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côi
Đã qua rồi những mùa trăng, đã qua rồi những lần đón đưa nhau, cùng nhau ngắm ánh trăng vàng lên cao. Chàng thi sĩ xin gửi lại câu hứa cho người tình năm xưa, để mình ôm lấy ánh trăng vàng lẻ loi với căn bệnh quái ác kia, chôn sâu vào lòng đất. Tiếng kêu đau thương ấy nức nở cất lên như một tiếng nấc nghẹn ngào cho một con người tài hoa nhưng bạc mệnh. Chàng đã đi vào cõi vĩnh hằng, để bao tiếc nuối cho người ở lại, ở đó có người chàng yêu, có người yêu chàng và yêu những vần thơ chất chứa tình người và tình trăng ấy. Và một lần nữa đất Quy Nhơn gầy trăn trở, thao thức cùng trăng để hoài niệm về chàng thi sĩ của những mùa trăng yêu.
Đêm về khuya, ánh trăng nơi mộ Hàn khuyết dần về phía xa. Ai đó đứng lặng im, đưa tay hứng giọt sương mây, trăng tình của thi sĩ còn đó nhưng thi sĩ đã yên giấc ngủ ngàn thu. Và đêm nay chỉ còn lại mình tôi, nghe chếch choáng mộng đời trăng mãi reo.
                                                                       -Vi Ánh Ngọc-