Mùa phượng lại trổ hoa. Chen vào những cánh
hoa tươi thắm, bung nở màu đỏ trên những tán cây xum xuê rộng lớn, là những chú
ve sầu lột xác, kêu râm ran. Ve sầu kêu làm phượng cũng buồn, lại một mùa chia
xa với những tháng hè thiếu nụ cười của ấy. Ngày mai, sân ga có một người ở lại
tiễn một người đi. Bỗng thấy mình cô đơn làm sao, ngày mai sẽ đến hay sẽ đi?
Rồi bất chợt tắt lịm những câu hỏi của ngày mai, khi hoàng hôn sắp về núi. Đại
lộ đông người nghe xôn xao, bỗng lặng im như lòng mình im lặng. Tìm quanh đây,
một điệu nhạc ru lòng mình. “Phượng buồn” càng buồn thêm, gió chiều lao xao
ngóng đợi ký ức của ngày xưa.
“Em đến với anh vào một ngày trời đẹp nắng
Một ngày phượng hồng thắm trong đôi mắt buồn xa xăm
Phượng hay bâng khuâng tưởng chừng như cô đơn
Nên khi chiều xuống thấy vấn vương trong tâm hồn”
Một ngày phượng hồng thắm trong đôi mắt buồn xa xăm
Phượng hay bâng khuâng tưởng chừng như cô đơn
Nên khi chiều xuống thấy vấn vương trong tâm hồn”
Tiếng đi của chiều nghe nhè nhẹ, chiếc lá khẽ khàng
rơi trên lối đi về, chùm phượng vĩ khua mình theo gió, ve sầu rả rích buồn
thương. Bước chân lang thang, ngập ngừng như có điều gì tiếc nuối bỏ lại phía
sau. Du dương trong tâm hồn, thực và hư. Quá khứ, hiện tại, tương lai như một
vòng tròn xoay đều giữa không gian vô định. Một mình lạc giữa chiều cùng những
suy nghĩ tưởng chừng như vẩn vơ, nhưng chẳng bao giờ xóa bỏ được. Nhìn phượng
rơi, những cánh hoa mỏng manh chao nghiêng trên nền trời, rồi nhẹ nhàng rơi
xuống xếp thành những mảnh nhỏ, đôi khi lại ghép thành hai nửa của trái sơ ri,
để rồi ta lại nhớ về ấy. Một chút buồn ta nghĩ về ngày mai, phượng sẽ buồn như
chính lòng ta vậy. Còi tàu rú ga đưa ấy về nơi xa, bỏ lại ta cô quạnh và thời
gian vô tình biết bao giờ trở lại. Ta lật tung thời gian quá khứ và biết rằng
hiện tại chỉ mình ta trên con đường chiều lặng lẽ. Chiều vàng như bâng khuâng
để ta giải thoát lòng mình, một chút vấn vương, một chút tơ lòng nén vào dòng
ký ức đang tuôn chảy. Thanh âm xào xạc hòa vào đôi mắt buồn xa xăm, mộng quá
khứ ngày xưa hiện về theo cánh phượng.
“Em có biết không hè về phượng hồng đẹp lắm
Tình mình càng nồng thắm cho bao ước vọng trào dâng”
Tình mình càng nồng thắm cho bao ước vọng trào dâng”
Mộng ước giăng đầy nhưng rồi vụt mất. Bỗng dưng thấy
nhớ ấy vô cùng, và thèm một trái sơ ri khi nhìn cánh phượng rơi. Muốn đi về lối
cũ để được gặp ấy và nói những điều đã từng nói, nhưng sao đôi chân không buồn
bước nữa. Gom góp nỗi nhớ đi vào đêm, tìm một chút mơ màng cho ngày mai như
đánh thức giấc ngủ ru hồn ta. Có lẽ thế, khi quanh đây màn đêm đã bao phủ,
những ánh điện đầu tiên đã giăng nền thắp sáng màn đêm. Những chùm phượng đỏ
vẫn lung linh theo ánh đèn. Và có lẽ không phải ngẫu nhiên lại xuất hiện cây sơ
ri tại nơi này, nó quấn lấy chùm phượng đỏ, réo rắt níu gọi mùa đi, để lần nữa
ký ức lại hiện về. Cây sơ ri mỉm cười, nụ cười hồn nhiên như ngày đầu ta gặp ấy
vậy. Chiều nay có một gã khờ đứng nhặt cánh phượng rơi và nhìn sơ ri như trái
tim hai nửa lộn nhào.
“Ngàn năm trong tôi, tình này không phai phôi
Xuân qua hè tới ta nhớ nhau luôn phượng ơi”
Xuân qua hè tới ta nhớ nhau luôn phượng ơi”
Tình ta chẳng bao giờ phai. Dẫu biết rằng
như thế nhưng có những điều không như ta nghĩ, bởi thời gian là một khách xa
qua đường thì thời gian có chờ đợi ai bao giờ. Sân ga ngày mai ấy sẽ đi. Mọng
chín sơ ri sẽ còn không hay cũng giống như thời gian vụt đi chẳng bao giờ trở
lại. Những suy nghĩ trong ta cứ chất chồng theo thời gian, không vô tình nhưng
cũng chẳng cố ý, hay tại lòng người đang lượn sóng khơi xa, để tạc vào cuộc
tình kia một chút miên man vỗ sóng của bờ. Thoát khỏi vòng lẩn quẩn trong tâm
trí, ta trở về thực tại, để nhớ, để thương, để đón nhận hè đến, để nhớ hoài
cánh phượng những khi chiều buông. Sân ga ngày mai sẽ rú còi đưa ấy về nơi xa,
ta đứng đợi dưới ráng chiều vương sợi tơ lòng.
-Vi Ánh Ngọc-