Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Hạ trắng

       Những ngày đầu tháng 5 này, Quy Nhơn ngập tràn những giọt nắng lung linh, nắng xuyên qua từng kẽ lá, chiếu vào làn da mỏng manh của người con gái tuổi hai mươi đang tràn đầy sức sống… nắng lao xao rọi bước ta đi. Vào Tiếng Thời Gian ta lặng nghe những giọt cà phê tí tách, hòa quyện những thanh âm quen thuộc của “Hạ trắng”. Tiếng hát Khánh Ly cất lên, ta gõ theo điệu nhạc:
“Gọi nắng!
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây”
Những giai điệu ấy ta đã nghe không dưới vài lần. “Hạ trắng” đi vào lòng ta như một cơn mê dài, giấc mơ ấy phiêu lãng trên “lối em đi về”. Ta nhấp môi, giọt cà phê đắng. Ta lướt nhìn những giọt nắng ngoài hiên xuyên qua khe cửa, chiếu vào cốc trà đá đang ngưng đọng trên tay. Khẽ cười trong ánh mắt.
“Bước chân em về
Nào anh có hay
Gọi tên cho nắng
Chết trên sông dài”
Làn gió khẽ lướt qua. Sóng sánh “gọi nắng” đượm vào lòng ta những ký ức xa xăm, ta tĩnh lặng lắng nghe những giai điệu đượm buồn của Trịnh Công Sơn mà dường như “chết trên sông dài”. Chiếc lá bỗng trở mình. Giọng hát Khánh Ly du dương níu gọi mùa thu khi hạ mơ màng chưa khép đôi mi. Điểm tựa thời gian mông lung dài theo năm tháng, để rồi:
“Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau”
Những ca từ sâu lắng ấy cuốn hút ta theo thời gian. Kim đồng hồ vẫn quay. Thời gian không đứng lại. Chiếc lá vàng nhè nhẹ giữa thinh không rồi vội vàng chạm vào lòng đất. Nhặt chiếc lá mơ màng.
“Gọi nắng!
Cho tóc em cài”
Ngày xa xưa ấy đã vội qua, những ngày xanh buông trôi, còn lại chút gì của giọt nắng ngoài kia, dường như nắng cũng chòng chành lên tiếng cùng “hạ”. Nhẹ buông vào lòng.
“Gọi tên em mãi
Suốt cơn mê này...”
Hạ còn đây! Miền “Hạ trắng” chênh chao “gọi nắng”. Tách cà phê đắng tới giọt cuối cùng. Chìm vào quên lãng. Giọt cà phê đắng. Ta lang thang về lối cũ, con đường in bóng một gã khờ ngu ngơ, luyến lưu “gọi nắng” đi về…
                                                                     -Vi Ánh Ngọc-