ê a tiếng khóc bên
lời bà ru
nương quê khói bếp
sương mù
Ngày xưa cổ tích
từng câu
trong veo bà kể
còn đâu bây giờ
chiều nay gió
lặng như tờ
con về tìm lại
bến bờ thời gian.
Ai đem cổ tích
giăng tràn
nấm mồ thấm đất…
nghe hàng dương reo.
-Vi Ánh Ngọc-