Tàu đã rời bến, sân ga còn
lại mình anh, nhìn theo bóng tàu xa khuất. Mây lãng đãng bay, mang nỗi buồn của
kẻ tiễn đưa. Em đã xa rồi và biết đến bao giờ em trở lại. Sân ga chiều nay có
một gã khờ, đứng ngơ ngẩn chẳng biết phương nào để về lại nơi chốn cũ. Ga Diêu
Trì như gào thét lúc người đi, anh chết lặng đứng nhìn bao kẻ tiễn đưa, nghe
dòng lệ xót xa ngậm ngùi. Còi tàu rú lên như một tiếng thở dài ngao ngán, để
rồi mình lại cách xa, trong miền miên viễn chiều buông. Có lẽ thời gian vô
tình, nhưng chẳng vô tâm để mình cách xa mãi đâu em. Rồi một ngày anh sẽ lại
đón em nơi sân ga này, chúng mình sẽ có những giây phút ngọt ngào như chính
tình ta vậy.
Tiễn em suốt đoạn đường mà
anh cảm nhận nó ngắn vô cùng, ngắn đến độ anh chưa kịp nói một lời nào. Quy
Thành lúc đưa em đi, giữa trưa trời đổ nắng chói chang, nụ cười em hiền hòa làm
tim anh lên điệu, như bản nhạc tình thanh tao êm dịu. Như một sự ngẫu nhiên để
níu em ở lại gần anh thêm tí nữa, trời cũng hiểu được lòng người, để rồi hơn ba
tiếng đồng hồ anh cùng em ngóng đợi dưới bóng sân ga. Và rồi cái nắm tay lưu
luyến, mãi quấn lấy tâm hồn anh, anh chẳng bao giờ muốn buông, anh muốn níu giữ
để cảm nhận hết hương tình của đôi ta. Một ánh mắt nhìn cũng làm anh khó chịu
từ ai đó, có lẽ con tim anh đã đắm say khờ khạo từ khi cảm giác yêu đánh thức
giấc ngủ bao lâu chết lịm trong anh. Anh như muốn gào lên giữa trời Diêu Trì
rằng anh mãi yêu em và chỉ mình em mới có thể làm trái tim anh hát lên những
khúc ca yêu đời.
Phút luyến lưu rồi phải
chia tay, thời gian không chờ đợi ai bao giờ phải không em? Và thời gian cũng
không cho anh giữ em mãi trong vòng tay nồng ấm men tình này. Từ xa xa, còi tàu
rú lên rồi dừng hẳn nơi sân ga nghẹn ngào, tiễn em lên tàu lòng bao bịn rịn,
những dòng nước mắt không rơi nhưng lại ngấm sâu vào lòng anh và chực trào lên
như sợi tơ lòng đang lên tiếng gọi em ở lại. Phút chia tay sao chẳng nói câu
gì? Chỉ nhìn nhau trong im lặng, khẽ mỉm cười và bước chân anh không muốn bước
xuống tàu, anh muốn đi cùng em trên suốt đoạn đường dài để nói với em tất cả
mọi điều, mà anh chưa kịp nói ở đoạn đường mình đã đi qua. Nhưng tàu đã bắt bắt
đầu chuyển bánh, những ánh mắt nhìn không nói thành lời, anh bước xuống tàu
nghe lòng trĩu nặng, để rồi:
“Đoàn tàu lăn bánh rời bến
Chầm chậm khuất xa dần xa
Đã đưa em đi người hỡi”
Không phải trong miền viễn ảo
nữa, mà giờ đây tàu đã rời bến thật rồi. Tàu đã đưa em đi về một nơi xa, bỏ
mình anh ôm sầu cô lẻ, bước chân lạc lõng giữa chiều đơn côi. Anh nhìn theo mà
không ngăn được cảm xúc của người trai xứ Nẫu, nghe mặn mòi từng hơi thở theo
gió cuốn bay. Trái tim anh mồ côi trên lối đi về. Đường chiều bỗng giăng đầy
những áng mây và mưa ngập lối anh về. Con đường khác hẳn lúc trưa và dường như
xe cũng chòng chành không muốn lăn bánh, nó muốn quay lại dòng thời gian để
được đưa em thêm một lần nữa. Nhưng đó chỉ là hư vô để rồi nỗi nhớ về em lại
cồn cào gõ nhịp trái tim anh. Anh không điều khiển được con tim hoang dại này
nữa, sự trung thành của nó đã vượt ra khỏi lý trí anh và để muốn nói với em
rằng nó đã thuộc về em. Nó muốn thoát khỏi lòng ngực anh để hòa vào cơn mưa
chiều xối xả kia. Theo những giọt mưa tuôn ấy, nó về trú ngụ nơi tim em và để
thổn thức, hòa nhịp cùng con tim vĩnh cửu trong em mà anh biết nó cũng đang bồi
hồi đập theo từng hơi thở của em.
Dù thế nhưng anh vẫn tin rằng,
rồi mai đây em sẽ quay trở về từ nơi mà anh đã tiễn em đi. Sân ga sẽ nở nụ cười
chào đón em như chào đón một thiên thần bay giữa trời Diêu Trì đầy nắng và hoa.
Một ngày mình sẽ được hội ngộ và anh chẳng bao giờ rời xa em, rời xa nụ cười
không thể phai mờ trong anh.
“Dù cho xa nhau mãi mãi
Tình anh vẫn trao về em
Từ trong con tim vẫn mong chờ
Rồi mai đây em sẽ quay trở về”
Mưa dù mưa. Nhưng mưa có bao giờ
không ngứt đâu. Anh tin điều đó. Rồi đây anh sẽ lại gặp em, mình sẽ có những
phút giây bên nhau như xưa em nhé. Tình mình sẽ trường tồn cùng thời gian, anh
tin vào những gì mình đã thuộc về nhau. Hẹn gặp em trong một sớm bình minh và
những nụ hoa sớm mai sẽ nở lung linh đón em về bên anh.
-Vi Ánh Ngọc-