Những cơn gió luồng
qua khe cửa. Gió nhẹ nhàng đưa hương hoa sữa thơm ngào ngạt. Bên hiên phòng,
những mái đầu xanh đang quây quần bên nhau, kể cho nhau nghe những chuyện buồn
vui nơi giảng đường, nơi một thời lóng ngóng nghe mưa. Thầy và trò, tuổi đời
không chênh nhau mấy, đều là những thế hệ 8x, 9x nhưng đó là cả một khoảng cách
giữa người dạy và người học, giữa thầy và trò. Đó là nơi giảng đường, nơi bụi
phấn bay bay, nơi lưu dấu trong ký ức mỗi người sau những buổi tan trường.
Đêm nay, bên tách
trà nóng, bên dòng nhạc Trịnh du dương, bên hương bánh đậu xanh thơm lừng,
những tâm hồn ấy như những người bạn tri âm, tri kỷ ngồi lại với nhau, cùng
nhau thưởng thức hương trà ấm áp… tiếng thời gian lắng đọng trong hồi ức mỗi
con người. Thầy và trò, bạn và bạn, những tâm hồn giao cảm đang say sưa trong
từng lời kể, trong từng mảnh chuyện đời thường. Thế rồi, câu chuyện thầy kể cứ
khắc khoải trong mỗi người chúng tôi. Ấm lòng, có những giọt nước mắt đã rơi,
đã mềm đi theo từng lời kể của thầy.
Mẹ! Ai trên đời
cũng có mẹ. Mẹ là người tảo tần nuôi dạy con nên người. Con thuyền đời con đi,
mẹ là người luôn vững tay chèo lèo lái con tiến bước. Chuyến đò đời gian nan,
mẹ chòng chành sóng nước che chở đời con. Thế nhưng, khi con khôn lớn nên
người, khi con mới chập chững bước những bước chân đầu hòa vào cuộc sống đầy
những thăng trầm thì mẹ đã chẳng còn. Mái đầu chưa điểm màu sương sa nhưng mẹ
đã vĩnh viễn về với lòng đất Mẹ. Trên đời, mình con lạc bước chơ vơ.
Lời thầy kể nghèn
nghẹn, dòng nước mắt thầy rơi. Lòng tôi quặn lại, nghe miên man nỗi buồn da
diết… giờ này mẹ đang làm gì? Câu chuyện thầy kể lan tỏa cả căn phòng làm nó
trở nên trầm hơn, cơn gió cũng buồn không thổi nữa. Lời thầy vẫn trầm và ấm
theo thời gian khua nhịp.
Con đã đem dâng mẹ
những đóa hồng tươi thắm trong ngày của mẹ. Nấm mồ xanh cỏ giờ đã úa vàng, rêu
hoang giăng kín ngồi nhà của mẹ. Con về đây bên mẹ, nghe lời mẹ ru, nghe câu
chuyện kể mà tuổi thơ con gắn liền với tiếng cười trìu mến của mẹ. Mẹ ơi! Ai
ngăn được dòng nước mắt. Người con ấy đã làm cảm động những người còn mẹ, những
người đang có mẹ trên thế gian, để rồi ai đó hiểu ra rằng chỉ có mẹ là tất cả.
Tình cảm thiêng liêng ấy đã làm rung động những người không về bên mẹ trong
ngày của mẹ. Và rồi, giữa đêm khuya, một người con xa mẹ đã đạp xe hơn trăm cây
số chỉ để về bên cạnh mẹ, dâng lên mẹ những đóa hoa ấm lòng và để nói lời yêu
thương với mẹ. Đó là bài học vô giá cho những người còn mẹ trên cõi đời này.
Câu chuyện thầy kể
đã đọng lại phía sau, nhưng đâu đây những con người đang ngồi nơi này vẫn còn
mang trong lòng một điều gì đó về lời kể của thầy, về những đóa hồng, về mẹ.
Tách trà vẫn còn ấm, mùi hoa sữa hương vẫn bay ngào ngạt. Ngoài trời những cơn
gió dường như tìm một chút thanh âm dịu nhẹ, mơn mởn thổi lao xao như muốn nói
lời thì thầm gửi bay xa. Thời gian như muốn đứng yên để ai đó gửi những lời tri
ân về bên mẹ… ấm lòng một vòng tay yêu thương.
-Vi Ánh Ngọc-