Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Nỗi buồn hoa phượng


Cứ mỗi độ hè sang, tôi lại nghe râm ran tiếng ve kêu bên hàng phượng vĩ quanh giảng đường, nơi mà tôi và em vẫn chờ nhau trong những buổi tan trường. Và chiều nay đi về, chỉ mình tôi lang thang, vẫn hàng phượng vĩ ấy tiếng ve kêu rả rích thấm đượm một chút buồn chia xa. Nhặt hoa phượng rơi, tôi nghe tim mình chan chứa một hoài niệm của những tháng ngày đã qua, văng vẳng đâu đây những giai điệu man mác gợi gợi buồn làm cho ai đó đếm từng cánh hoa mà nghe nặng trĩu lòng mình.
Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi
Phút gần gũi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!”
Dẫu biết rằng mùa phượng nở là mùa chia xa, mùa của những nỗi buồn li biệt nhưng trong tìm thức tôi luôn cố tìm một chút hương vị ngọt ngào, để ngày mai đây trên đường đời không tìm thấy nhau, vẫn còn đâu đó những ký ức ngọt ngào in dấu những kỷ niệm bên gốc phượng già, bên mái hiên trường cùng dắt nhau đi trong một chiều mưa.
Tôi đứng lặng đếm từng cánh phượng rơi, dường như phượng cũng vô tình bâng quơ theo cơn gió chiều vội vã, để rồi khi mở lòng bàn tay ra chỉ là hư không, cánh phượng vô tình đã bay theo gió mênh mông. Từng tiếng ve kêu rả rích nghe buồn não ruột cứ xoáy sâu vào trong tâm hồn tôi làm chao chao như vỡ oà khoảng không lắng đọng. Những phút gần gũi nhau, những ảo mộng, những hoài vọng bao lâu rồi ngày mai đây sẽ ra sao? Tôi tự đặt ra cho mình câu hỏi nhưng rồi tắt lặng giữa thinh không, để chiều cứ buông dần và lảo đảo vào hoàng hôn cô tịch. Nhìn về phía xa nghe trĩu nặng buồn thương.
“Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng,
Biết ai còn nhớ đến ân tình xưa
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu,
Những chiều hẹn nhau lúc đầu
Giờ như nước trôi qua cầu”
Ân tình xưa, ân tình một thời hoa bướm rồi sẽ chôn vùi vào quá khứ. Và có ai biết quá khứ nhạt nhoà cứ vô tình trôi đi còn lòng người cứ miên man xuôi dòng quá khứ để rồi tìm lại những chiều cùng ngắm hoàng hôn, cùng bay lượn theo cánh diều chao chao trong gió, gió vui cười hát mãi khúc tình ca. Nhưng! Những kỷ niệm ấy chỉ mình tôi âm thầm gợi nhớ còn em thì sao, em còn nhớ hay em đã quên. Có lẽ theo dòng thời gian trôi xuôi, rồi mỗi người sẽ về một nẻo trời xa chỉ còn lại gốc phượng già đứng nghiêng mình nhìn đôi tình nhân xa dần, xa trong ký ức xa xăm. Tôi giật mình hồi tưởng và tiếp tục lắng nghe những thanh âm nhẹ nhàng da diết mang điệu buồn của một thời để nhớ. Và đi, đi tìm những mối u hoài còn đọng lại trong chuỗi ngày qua.
“Giã biệt bạn lòng ơi! Thôi nay xa cách rồi
Kỷ niệm mình xin nhớ mãi,
Buồn riêng một mình ai chờ mong từng đêm gối chiếc
Mối u hoài này ai có hay”
“Giã biệt bạn lòng ơi!”. Ừ thì ngày mai này mỗi đứa một nơi, tôi biết mình sẽ mãi cách xa em. Những nỗi buồn hãy để mình tôi riêng mang, mang trong vô vọng, và những kỷ niệm xưa đừng như những cơn mưa vội vàng rồi bất chợt tắt lịm trong nỗi khát khao đợi chờ. Và tôi! Tôi như một kẻ lữ hành góp nhặt chút nắng cuối ngày để sưởi ấm lại lòng mình trong đêm cô quạnh.
Trời đã vào đêm, tiếng ve vẫn buồn thương, sao kêu hoài kêu mãi không thôi. Có lẽ nó thẩm thấu được lòng người trong nỗi cô đơn hiu quạnh. Khi một ngày tàn nhường chỗ cho màn đêm cô tịch cũng là lúc không gian gợi buồn lại hiện lên làm nhạt nhoà thêm từng khoảnh khắc vô định của một nỗi buồn chông chênh. Và có lẽ màu hoa phượng thắm cũng thấu được lòng người trong đêm thâu.
“Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn,
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương
Màu hoa phượng thắm như máu con tim,
Mỗi lần hè thêm kỷ niệm
Người xưa biết đâu mà tìm”
Vâng! Có lẽ thời gian vô tình đã cuốn đi những khoảnh khắc đẹp của một thời cùng sánh bước nhau đi dưới mái trường chứa chan một chuyện tình chỉ có tôi và em, hai con người vừa gần vừa xa để rồi xa mãi mãi. Và giờ đây trên bước đường chông chênh chỉ mình tôi âm thầm lẻ bóng nhìn về quá khứ, nhìn về em, nhìn về tất cả những gì của hai ta dưới bóng phượng già, dưới mái trường yêu dấu, dưới con đường hằng in dấu một chuyện tình cứ ngỡ như một bài thơ dang dở. Để rồi cứ mỗi độ hè sang lại thêm những hoài niệm và những giọt mưa cứ đong đầy trong ký ức.
                                                                        -Vi Ánh Ngọc-