Một
chút se lạnh, một chút lẩy bẩy của mùa đông, tất cả đều tôn tạo cho noel thêm
ấm áp. Một tối cuối đông, tôi cùng Thầy ngồi trên chiếc xe đã phai màu sơn,
chạy tà tà quanh mấy con đường Quy nhơn, những hoa văn, nào là hoa, nào là chữ
được vuông vẽ bên những khung hình, chạy bên những dòng điện nhấp nháy càng làm
cho đêm đẹp hơn. Những quán cà phê, những nhà hàng cũng rộn ràng lên, bởi sự có
mặt của những ông già noel, những túi quà, những ngôi nhà và rất nhiều những
gam màu trắng lung linh, những tuyết rơi… càng làm cho phố thêm sắc. Nhìn những
gì đang diễn ra, Thầy tôi khẽ cười và bật lên câu hát:
“Noel về, noel về
Nhạc yêu thương vang réo rắt trời mơ
Noel về, noel về
Vạn ý thơ vang lên khắp trần gian”
Nhạc yêu thương vang réo rắt trời mơ
Noel về, noel về
Vạn ý thơ vang lên khắp trần gian”
Tôi
cảm nhận được, đã từ rất lâu rồi tôi mới thấy Thầy vui như thế. Có điều gì đó
trẻ trung hơn, yêu đời hơn trong suy nghĩ và trong lời hát của Thầy. Ừ thì noel
đã rộn ràng khắp phố phường, những con đường đã tạo nên không khí noel từ mấy
ngày qua, những bài hát về giáng sinh cũng được vang lên khắp nơi… chắc có lẽ
mùa noel này sẽ mang đến nhiều niềm vui cho mọi người, ở đó có Thầy tôi, mặc dù
tôi không biết Thầy vui về điều gì và cũng chẳng quan tâm về điều ấy, chỉ biết
Thầy vui là đủ. Có lẽ cái cảm giác se se lạnh mà tôi rất thích của mùa đông năm
nay đang len lỏi khắp nơi. Mùa đông năm nay đến muộn nhưng những ngày này mang
theo giọt nắng mong manh nên có chút gì đó ấm áp trong hơi lạnh nhẹ nhàng. Đêm
về, không cần mặc áo lạnh như những mùa đông trước, không phải quấn mình trong
chăn suốt cả đêm, mà trái lại một chút lạnh đủ làm dịu nhẹ và mang đến sự hài
hòa trong tiết đông của mùa. Cũng có thể, Thầy cũng cảm nhận giống tôi nên thấy
yêu mùa hơn, thích thú hơn với khí trời của đông. Nhạc yêu thương vang lên,
những thanh âm gợi noel về tràn ngập và lan tỏa khắp nơi càng làm hai con người
thêm đắm say với sắc màu của đêm. Và chiếc xe vẫn mãi quay tròn để con người
tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đêm, khi phố nhộn nhịp những hào hoa đón giáng
sinh về.
Những
suy nghĩ, những ước mơ về đêm giáng sinh ấm áp và tràn ngập hạnh phúc bắt đầu
lẩn quẩn trong tâm trí tôi. Bỗng gợi trong tôi bao cảm xúc dâng tràn, rồi nghĩ
về Chúa và những lời nguyện cầu trong đêm noel. Tôi miên man trong dòng cảm
xúc, chẳng biết mình đã qua bao con đường và cũng chẳng thèm để ý những lời nói
của Thầy từ lúc nào. Loanh quanh những suy nghĩ vẩn vơ ấy, trong tiềm thức tôi
chợt hiện về những kỷ niệm của mùa noel năm trước. Như thực như mơ, bao hoài
niệm cứ ẩn hiện trong tâm trí, buồn có vui có, mãi loay hoay cùng thời gian và
những vòng quay của bánh xe. Và, những giọt sương đã bắt đầu lẩy bẩy, tôi cảm
nhân được điều ấy, Thầy cũng thế… tìm một chặng dừng chân để thưởng thức đêm an
bình. Tôi và Thầy ghé vào một quán cà phê ven đường, ngồi nhấm nháp giọt cà phê
và nghe vang vang điệu nhạc noel về.
“Đêm an bình, đêm hy vọng
Ngài tặng ban cho nhân thế niềm tin
Chúa giáng trần, ôi nhiệm mầu
Nào có ai hiểu được thấu tình sâu”
Ngài tặng ban cho nhân thế niềm tin
Chúa giáng trần, ôi nhiệm mầu
Nào có ai hiểu được thấu tình sâu”
Đêm
an bình, cảm giác lòng mình bình yên. Quán cà phê đông người mà dường như chỉ
có hai người, hai tâm hồn cùng hòa theo điệu nhạc đang ca vang. Tôi nhìn Thầy
đang nở những nụ cười như thân thương, như trìu mến và dung tưởng niềm vui sẽ
mãi đến với Thầy, để Thầy tôi không còn lo âu những chóng vánh của cuộc đời. Hằng
đợi trông những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với Thầy. Đêm nay, những con đường,
những góc phố đang hòa mình vào không khí giáng sinh, mọi vật dường như đang
tôn tạo thêm vẻ đẹp cho mình để cùng nhau đón giáng sinh trong an lành. Một nụ
cười của Thầy cũng góp nhặt để đem đến niềm vui cho Thầy và những người thân,
bạn bè trong mùa giáng sinh này.
Tiếng đi của thời
gian, cùng với những giọt đắng cuối cùng của ly cà phê càng làm cho đêm thêm
bình yên. Góc phố vắng người hơn, đêm đậm nét của mùa hơn, hơi sương nhiều hơn,
cảm giác se se giờ đã lành lạnh và lạnh hơn một xíu nhưng vẫn mang hơi ấm của noel
khắp nơi. Rời quán cà phê, hai thầy trò, hai tâm hồn cùng chung một miền cảm
xúc… cùng gió lao xao, đưa tiếng đêm buông thả màn sương, khua những khúc hát
mãi còn ngân vang, đón đợi một mùa giáng sinh an lành và ấm áp.
-Vi Ánh Ngọc-