Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Diễm xưa

                Mưa!
Mưa!
Ngoài trời mưa vẫn rơi. Từng giọt mưa tí tách, mưa dùng dình, mưa không dứt. Anh vẫn ngồi đây, một mình âm thầm và lặng lẽ, “Thạch quán” chiều nay có gì đó buồn hơn, cái buồn miên man lan tỏa quanh anh. Trong tiếng nhạc, anh thấy lòng mình não nề, trĩu nặng tâm tư, thanh âm chiều hòa cùng bản nhạc buồn làm anh cảm thấy lạnh, giai điệu ấy cứ du dương trong tâm hồn anh. Anh lặng nghe giọng hát Khánh Ly buồn mà da diết, sâu lắng đến từng thanh âm. “Diễm xưa” cuốn hút anh qua từng ca từ lắng đọng.
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao”
Mưa! Cơn mưa không ào ào, không vội vàng. Mưa nhẹ nhàng, mưa bay bay. Mưa thẩm thấu lòng anh, từng hạt mưa vân vi theo từng giọt đắng cà phê. Không phải ngẫu nhiên trời chiều hôm nay lại mưa như thế. Có lẽ trời cảm thông cùng lòng người. Giọt mưa làm ướt đôi mắt huyền dịu của người thiếu nữ trong chiều vân vi gió. Anh nhìn về phía biển, con sóng cuộn tràn xé tung bờ cát vô định. Một nỗi buồn len lỏi trong anh.
Ngoài hiên, chiếc lá khẽ buồn. Những chuyến xe chiều thưa thớt đi trong màn mưa, dường như muốn tắm mình theo những cơn mưa trái mùa. Có lẽ vậy bởi lòng người đang mang những ưu tư… nỗi cô đơn trống vắng đang xâm chiếm tâm hồn anh.
“Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua”
Anh lướt nhìn bước chân ai đó dưới mưa, tiếng guốc nhẹ nhàng. Cô bạn khẽ cười trong câu hỏi bâng quơ. Anh ngơ ngác, chợt thấy lòng mình se lại, chêu lêu nơi gốc phố thân quen. Vô định lòng mình, nhìn con đường không một bóng người, trời chiều ảm đạm hơn, mưa nặng hạt hơn, giăng mắt nỗi sầu càng thêm sầu. Mưa đông níu lòng người bằng những chiều ngồi ngóng trông mưa.
“Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa”
Một mình lặng nhìn mưa, một mình xót xa, cô quạnh. Con tim anh đau đáu với sự cô đơn hoà quyện vào từng giọt mưa. Có lẽ trong đời mình ai cũng yêu. Và Trịnh Công Sơn, và anh, ai cũng có một thời trai trẻ, ai cũng yêu, và đâu đó có những tình yêu đơn phương thầm lặng, ai cũng có những phút giận hờn vu vơ để rồi ngoảnh đầu nhìn lại một thời yêu nồng nàn ngây ngô của phút ban đầu. Và níu kéo cái quá khứ đã đi vào dĩ vãng, một sự níu kéo mơ hồ trong vô vọng. Dẫu sao anh cũng thấy lòng mình nhẹ đi khi đã giải thoát phần nào nỗi hiu quạnh trong màn mưa giăng mắt ấy.
“Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau”
Có lẽ anh cũng giống như những giai điệu ấy, buồn nhưng đâu đó còn vương một thứ tình cảm mà chẳng nhân vật chính nào muốn nó vụt mất. Anh muốn níu giữ tình yêu, níu giữ những kỷ niệm của một thời xa. Nhưng rồi làm sao ai đó có thể thấu hiểu tâm hồn anh trong cơn mưa này. Mưa đông xứ Nẫu vẫn rơi hoài, rơi theo miền viễn ảo mông lung chưa tìm nơi bến đỗ.
“Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di”
“Diễm xưa” đã mang bóng dáng ấy - bóng dáng người thiếu nữ một thời cùng anh chung bước trên con đường đầy nắng, đầy hoa, đầy tình yêu vô bến. Và con đường ấy đang hứng chịu những cơn mưa đông dai dẳng, mưa vỡ cả lòng anh. Trong thoáng nghĩ, anh nhớ về ngày ấy, có những chiều cùng ai té nước dưới mưa, dầm mình cùng chiếc xe đạp, tung tăng uốn lượn qua từng nẻo đường. Để những kỷ niệm ấy luôn vẫy gọi trong anh, thẩm thấu trong anh, để rồi:
“Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”
Mưa vẫn rơi! Giọt cà phê lắng đọng… bước chân ai gõ nhịp thời gian.
                                                                              -Vi Ánh Ngọc-