Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Nỗi buồn đêm đông


Giật mình thức giấc giữa đêm khuya, thấy lòng mình se lạnh. Mở cửa bước ra ngoài thềm, đêm đông im lìm lặng lẽ. Ngọn đèn đêm sáng lung linh hòa quyện vào thanh âm chiếc lá rơi, xào xạc bay theo gió. Anh ngồi bên hiên thềm nhặt chiếc lá rơi và thao thức nhìn đêm lặng lẽ đi qua. Sương đêm bắt đầu thấm vào làn da anh, bây giờ cái lạnh vây kín thật rồi. Lạnh và cô đơn trong đêm khuya vắng, anh muốn nghe một bài hát để làm dịu đi nỗi trống vắng kia. Cầm chiếc điện thoại, anh bật vào file nhạc, giọng hát Thanh Tuyền nhè nhẹ cất lên, ca từ bắt đầu hòa quyện vào giai điệu. Bài hát thật buồn, khi những ca từ đầu tiên đặt vào anh một một câu hỏi nghe miên man nỗi buồn “nhớ không?”. Rồi anh nhận ra đó là ca khúc “ Nỗi buồn đêm đông” của nhạc sĩ Anh Minh. Ca khúc hợp với tâm trạng lòng người làm sao. Đêm khẽ khàng theo từng giai điệu.
“Đêm nay có người đang ngóng chờ
Nhớ anh lệ thắm khăn tay
Ngắm con ngủ say giấc nồng
Bẽ bàng mộng ước đêm đông”
Đêm thật buồn, ca từ bài hát cũng buồn và có lẽ lòng người cũng đang buồn. Anh ngước nhìn lên bầu trời, màn đêm im lìm se sắt nghe trong lòng nỗi nhớ miên man. Anh nhớ về người con gái anh thương giờ đang ở phương xa. Không biết giờ này người ấy đang làm gì? Có giống như anh lúc này, có đang ngồi thao thức nhớ về anh không? Nhớ người yêu, nỗi nhớ cứ tuôn tràn theo dòng thời gian. Nhớ rồi hoài niệm về quá khứ ngày xưa, ngày xưa hiện về thật đẹp biết bao. Anh nhớ về con đường nơi hai đứa vẫn thường hẹn nhau ngắm ánh hoàng hôn trong những chiều tan trường, nhớ về cái nắm tay đầu tiên làm người ấy thẹn thùng mắc cỡ rồi giận hờn vu vơ. Biết bao nỗi nhớ cứ hiện về trong tâm trí anh, ẩn hiện dật dờ xung quanh anh làm cảm giác cô đơn càng tăng lên gấp bội. Rồi anh lại thả lòng mình theo ca từ bài hát.
“Ước sao mình sống bên nhau
Dẫu cho gió mưa bão bùng
Thề yêu nhau đến muôn ngàn sau”
Nhớ người yêu đang ở phương xa và thầm nguyện ước về một mối tình nên thơ. Tuy ở hai phương trời nhưng anh luôn tin rằng lòng người ấy luôn hướng về anh, vẫn dành tình cảm cho anh như ngày nào. Niềm vui bật dậy trong suy nghĩ của anh, con tim anh thổn thức từng nhịp đập, anh thấy lòng mình ấm lại. Đêm trở nên dịu dàng, cái lạnh dường như bị xua tan đi trong hoài niệm của tâm hồn người.
Thao thức lắng nghe từng ca từ của bài hát, chợt buồn chợt vui. Buồn vì cảm thấy mình cô đơn trống vắng nhưng chợt vui vì hòa trong không gian ấy những suy nghĩ về người ấy, những hồi tưởng về một thời sánh bước bên nhau làm anh có cảm giác ấm áp hơn một chút, dịu nhẹ hơn một chút. Và một chút ấy cứ tăng dần lên để trái tim anh thổn thức cùng đêm đông.
“Hẹn nhau ngày mai thái bình
Tình đôi ta mãi không lìa xa”
Giọng hát của Thanh Tuyền càng lúc càng làm cho anh thêm ấm lòng và càng có niềm tin hơn ở tương lai ngày mai. Tình yêu không bất chợt đến cũng như không bất chợt đi, anh cảm giác như người ấy đang hướng về anh. Tình yêu của anh và người ấy sẽ không bao giờ lìa xa, thời gian chỉ là phép màu chứng minh cho lòng chung thủy của đôi lứa, không gian buồn ấy càng làm cho tình yêu thêm bền chặt, rồi mai đây đôi lứa sẽ được sum vầy bên nhau, cùng nhau đón ánh mặt trời trong những sáng bình minh, cùng nhau ngắm hoàng hôn trong những chiều êm ả,  hai tâm hồn sẽ xua tan đi đêm đông lạnh giá. Bất chợt những ca từ cuối của bài hát làm đêm chơ vơ hơn, đêm đông len lỏi nỗi buồn thầm kín, sương đêm trở nên lạnh lẽo theo từng giai điệu.
“Nhớ anh nhìn bóng con thơ
Tiếng ru nét môi mỉm cười
Niềm tin yêu xóa tan sầu thương...”
Ca từ cuối bài hát buồn thương làm sao. Một chút dịu nhẹ trong tâm hồn trở nên da diết sầu thương. Đang mơ màng về tương lai bỗng dưng lại quay về với nỗi nhớ hiện tại làm anh thấy thiếu thứ gì đó nhưng càng lao vào tìm lại càng lún sâu trong nỗi nhớ. Đêm càng buồn hơn, đông trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Thời gian thoi đưa còn anh mãi ngồi trơ trọi nơi đây. Một cơn gió mạnh lướt qua, bất chợt cơn mưa đổ rì rào… “Bẽ bàng mộng ước đêm đông”.
                                                                     -Vi Ánh Ngoc-