Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Nắng có còn xuân


Thế là xuân đã về! Bỏ lại sau lưng mùa đông buốt giá, cái lạnh man mác đã nhường chỗ cho nắng mai, những giọt nắng lung linh khẽ cười. Mùa theo mùa, đông qua xuân lại đến, hơi thở mùa đông đã được khoả lấp bởi nắng xuân ấm áp. Xuân về từ khắp nơi, sắc xuân đã và đang đâm chồi nảy lộc. Và đâu đó quanh ta, khúc xuân đang reo cười rộn rã. Dừng chân một chiều bên thành phố xinh đẹp hình lưỡi liềm, cuộn vòng tay ôm biển, ta bất chợt nghe vọng lại khúc ca mùa xuân. Thanh âm ấy rộn ràng như xuân của đất trời và xuân của lòng ta vậy.
Ca từ bài hát “Nắng có còn xuân” dường như đang hoà quyện vào tiếng sóng vỗ, trong veo và réo rắt gọi. Lắng nghe xuân về từ khắp nơi, xuân tươi đẹp và hiền hoà, ta ngắm nhìn ai đó nhẹ bước đường chiều mà nghe lòng chao chao gợn sóng. Con sóng lòng chòng chành bao điều muốn nói ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để rồi nghe nao nao quanh ta thứ thanh âm không nói thành lời, chỉ nghe tiếng hát xa xa như một khát vọng mùa xuân.
“Đâu đây tiếng đàn cầm buồn lả lơi
Đâu đây tiếng lòng tôi nghe tỉ tơi”
Tiếng đàn cầm và tiếng lòng ta đan xen vào nhau, nắng xuân thấp thoáng qua từng kẽ lá, tất cả như đang giao hoà để nói hộ lòng ta những điều muốn nói, để xuân tình thêm phơi phới. Chiều trở nên đẹp, tiếng đi của chiều nhẹ nhàng êm dịu, hoàng hôn mơ màng theo điệu nhạc và bên ta tiếng lòng bung nở từ dạo ấy. Khúc ca mùa xuân mơn man như nắng chiều giêng hai. Ta nhìn sóng vỗ mà nghe lòng rạo rực đắm say, ta muốn nhìn ánh mắt ấy như con sóng kia dập dồn hôn bờ cát dịu êm. Trong phút chốc những giọt sương bé bỏng như hiểu được lòng ta.
“Và em tôi, lung linh giọt sương trắng trong vời vợi
Em biết yêu rồi”
Em biết yêu hay ta khao khát được yêu. Có lẽ ánh mắt ấy, làn môi ấy, nụ cười hồn nhiên ấy đã thôi miên ta từ một khoảnh khắc bất chợt và ướm hẹn muôn đời ta không bao giờ quên. Những giọt sương lung linh trắng trong vô ngần làm lòng ta xao động, quyện vào hơi thở của con gió chiều mát lạnh. Ta đã yêu trong khờ khạo, con sóng choáng chếnh như tình ta vậy và biển muôn đời vỗ sóng dịu êm, ru bờ cát hiền hoà.
Chiều nghiêng những giọt nắng chiều và biết “Nắng có còn xuân” hay không? Ta giơ tay hứng những giọt nắng chiều và cố tình muốn níu giữ những sợi nắng kia, như thầm gọi xuân còn mãi ngẩn ngơ nhìn. Trái tim ta muốn khuấy động cả không gian trời chiều và muốn giữ mãi làn môi đầy quyến rũ kia. Một phút nở rộ, ta trinh nguyên nghe bung nở những ca từ mê hoặc.
“Như bao giọt sương còn vương mình trên lá
Như bao nụ hoa ngát xinh môi em cười”
Chiều bắt đầu bảng lảng nhưng sao trái tim ta như bị ai hớp hồn, mỗi lúc càng đập mạnh hơn. Bước chân ai vừa thoáng qua đã dần xa khuất, nhưng ta cứ ngỡ nó vẫn còn đâu đây và còn lưu giữ trong trái tim này. Phút bồi hồi ta như muốn nuốt trôi cả trời chiều nhưng ta không níu giữ được thời gian vô tình kia, chiều bắt đầu ngả bóng. Một đoá hồng tuyệt đẹp đã đi xa nhưng vẫn còn lưu lại thứ hương vị ngọt ngào mà ta chưa bao giờ chiếm trọn nó được. Ta nghe tiếng rì rào biển gọi, nghe khép lại những ca từ đắm say mà vẫn còn đó một câu hỏi bâng quơ.
          “Xa em biết ngày xuân nắng có còn vương trên môi em”.
                                                                             -Vi Ánh Ngọc-