Từng cơn gió xào xạc khẽ lướt qua, gió như trêu đùa với
nắng, mênh mang một khoảng trời tim tím, vướng bận lòng lữ khách lạc giữa ngày
tháng hạ. Chiều nay đôi chân ta lang thang phố vắng, như phiêu du, như tìm cho
mình một cảm giác của kẻ đi xa. Nhớ và quên, có lẽ đâu đó trong lòng còn thèm
cơn gió chiều mát lịm thổi vào lòng như khúc nhạc dịu êm. Thực tại không phũ
phàng, thời gian trôi đi rồi chòng chành níu gọi con sóng phía bờ xa vỗ rì rào,
hàng dương cũng hòa theo con gió reo vi vu và con đường chiều có những chiếc lá
bay bay, gợi chút hồn bâng quơ lạc giữa miền hoài vọng…
Bất chợt! Ta nhận ra con đường giờ đây tĩnh lặng chỉ mình
ta lẽ bước, đôi chân chưa biết mỏi, dường như muốn đi mãi, đi tìm thứ vô định
của thời gian cứ bồng bềnh trôi. Giật mình, chuông điện thoại reo và em - người
con gái xa mờ chợt hiện về trong kí ức của ta, một phút lặng thầm rồi bặt tiếng
chìm vào làn mây mỏng manh đang trôi lơ lửng không tìm ra bến đỗ. Ta khẽ lướt
nhìn về phía xa và thoáng nghe giọng hát ai buồn như níu gọi con tim ta lên
tiếng giữa trời chơ vơ.
“Em đi bỏ mặc con đường
Bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em”
Không phải ngẫu nhiên mà Trịnh Công Sơn lại viết lên
những lời ca hợp tâm trạng lòng người như thế, những ca từ như choáng ngợp giữa
khoảng lặng không bờ bến, và con đường vẫn trơ trọi vắng bóng một người để vời
vợi nỗi niềm chông chênh. Ta nghe giai điệu du dương ấy chợt thấy lòng mình se
lại, muốn thoát li nhưng trái tim gầy không theo ý muốn, vẫn mãi chứa đựng nỗi
buồn không gọi thành tên. Giọng hát nhẹ nhàng mà da diết của Khánh Ly cứ ám ảnh
ta mãi, quấn lấy chiều và quấn cả lòng
ta. Lời ca ấy dường như hoà quyện vào con sóng kia làm vỡ tung từng bọt sóng,
để con sóng chon von nói hộ lòng ta nhưng mãi ngập ngừng trong tiếng vỗ bờ lao
xao.
Và gió! Và chiều! Chiều nghiêng nắng chiều trắng như
chiều, gió vô tư chẳng hiểu lòng ta đang vô vị, muốn gọi chiều ngừng trôi để
không đưa ta chìm vào đêm nhưng ta không thể làm được điều ấy, bởi thời gian vô
định cứ mãi trôi. Giọng hát Khánh Ly cứ thánh thót bên tai, từng giai điệu
vướng bận lòng ta, để rồi như nửa mê nửa tỉnh, chợt nhận ra nỗi nhớ em muôn
trùng dồn dập trái tim ta.
“Ra đi, em đi bỏ mặc dặm trường
Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm”
Ừ thì nhớ thêm! Trịnh Công Sơn dường như hiểu thấu lòng
ta lúc này, có một chút gì đó đếm vị trong ta vừa cay vừa đắng. Sự pha trộn ấy
không đem lại vị ngọt, nó đắng đến giọt cuối cùng rồi tan chảy trong lòng như
liều thuốc ngấm vào máu thịt, ăn sâu vào tận tâm hồn, nó mang hình hài của con
sóng đã vỡ không bao giờ hàn gắn được. Đắng! Để rồi những giọt mưa chiều nhỏ
trong lòng ta, rả rích từng hồi như rót vào lòng những tiếng thở dài đến vô
cùng vô tận.
“Bỏ mặc mưa về bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi”
Chiều phai dần, ta không níu giữ được chiều, hoàng hôn
chìm vào đêm tối, mang theo hơi sương lạnh, da thịt không lạnh nhưng lòng người
lạnh. Ở ngoài kia sóng vẫn vỗ, phía trước con đường còn dài thênh thang mà đâu
đó bước chân ta chùng lại, muốn dừng, muốn lùi về sau để nghe chút mặn mòi của
biển cả, để ru lòng mình. Khoảng cách chiều và đêm dường như hoà quyện vào
nhau. Ta vẫn nghe bên tai giọng hát ai buồn da diết.
“Bỏ mặc hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi”
Còn lại chút gì khi trời đã vào đêm. Chỉ còn cơn gió lao xao hòa vào con sóng biển
rì rào… khép vòm ngày gợi nhớ về em.
-Vi Ánh Ngọc-