Bỗng dưng thèm nghe
ai đó kề bên tai, nói những lời thì thầm, dù chỉ một điều đơn giản. Chiều không
vội vàng, chiều nhè nhẹ đưa theo làn gió. Em rảo bước trên lối quê, nhìn chân
mây tim tím phía cuối trời và bỗng thấy lòng vương một mùa xa. Đã mấy mùa trôi
qua mà sao ký ức cứ nhập nhờ không buông trôi. Nhìn những hoa cỏ may phất phơ
theo gió, em muốn níu giữ lại để cho riêng mình những gì của chiều, của gió và
của ngày đang dần đi vào tối. Buổi chiều nay không giống như chiều xưa, chiều
nay dùng dình chầm chậm chứ không còn những bông đùa như một chiều ngược về quá
khứ. Em nhìn trái chiều buông dần với hoàng hôn mà nghe đâu đó trong tim một
nỗi buồn hoang hoải.
Biết rằng tất cả đã về quá khứ nhưng sao chóng vánh đến
lạnh lùng. Em muốn tìm một chút ấm áp của chiều nhưng len lỏi chỉ là những làn
mỏng manh của gió, càng làm trái lòng thêm hoang lạnh. Đã hơn 365 chiều chỉ
mình em cô đơn tìm về với dĩ vãng một thời. Anh không còn nữa, anh chỉ là ảo
ảnh của ngày xưa trong em. Ngày xưa ngọt ngào ấy đã xa vời trong tầm với của
em. Giờ đây anh đã vĩnh viễn xa đời em. Có lẽ giờ này anh đang neo đậu bến đỗ
mới mà đã quên rồi bến cũ mờ xa. Dòng thời gian vô tình cuốn trôi đi tất cả.
Quá khứ và hiện tại mông lung đến nhường nào.
“Biết nói gì khi tình đã nhạt phai
Tháng mười hai trời còn mưa buồn”
Tháng mười hai trời còn mưa buồn”
Bước lang thang mà
lòng trĩu nặng. Em như kẻ vô hồn không biết mình đang lạc về đâu. Giữa mênh
mông đồng nội, em như một hương cỏ dại bên đường và bị gió cuốn trôi lúc nào
không biết. Chỉ biết một điều, dù đi đâu, trái tim em cũng nghĩ về anh. Thế
nhưng, có ai chiều được lòng người, anh bây giờ xa khuất một tầm tay. Em cố níu
giữ thứ gì đó nhưng chỉ là viễn tưởng, không sao níu giữ được. Chiều đê mê
chẳng thấu hiểu lòng người và tím chiều cứ bảng lảng dưới hoàng hôn, đánh vào
lòng em nỗi cô đơn, buồn càng thêm buồn. Em biết nói gì cho mây gió, nói gì cho
ai thấu hiểu, khi tình đã nhạt phai. Em muốn khóc nhưng nghèn nghẹn không bật
được dòng nước mắt, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi, để giải tỏa lòng mình.
Em biết rằng, mình
chẳng có điều gì để trách anh. Em chỉ biết trách mình ngốc nghếch không níu giữ
được anh. Nếu ngày ấy em không vô cớ hờn giận chỉ vì một thoáng anh đi bên ai
thì có lẽ giờ này mọi chuyện đã khác. Và em chẳng phải những chiều lạc lối cô đơn
như thế này. Giờ đây, muốn quay lại thì đã muộn rồi phải không anh? Sai lầm của
em đã biến giấc mơ của đôi ta vỡ tan từ một chiều giăng mưa ngập lối. Và cho
đến bây giờ, cơn mưa ấy vẫn còn giăng mãi và có lẽ mãi về sau nó vẫn âm ỉ giăng
khắp lối em qua. Rồi từ khi nào, em đã bỏ quên mình trong chiều và đi lạc vào
bóng tối của đêm như kẻ dại khờ chẳng biết mình đang đi về đâu, đang lạc ở chốn
nào. Trái tim em vụn vỡ dòng suy nghĩ.
“Khi trái tim không cùng suy nghĩ
Đốt làm chi những tờ thư cũ”
Đốt làm chi những tờ thư cũ”
Những lá thư cũ vẫn
còn trong ngăn nhỏ, những dòng chữ còn in dấu anh qua. Ấy vậy mà đã xa vời vợi.
Những kỷ niệm mênh mông không bao giờ nhạt phai, tất cả đều in sâu trong lòng
em. Nhưng vì sao em lại như thế? Câu hỏi ngô nghê chẳng ai trả lời và em biết
một điều thật giản đơn, trái tim của hai ta không cùng suy nghĩ, không thấu
hiểu về nhau từ những mảnh vỡ ban đầu, để rồi cuốn trôi và vỡ tung ra xa cách.
Em quá ích kỷ chỉ muốn giữ anh cho riêng mình, dù là một ánh mắt, hay một nụ
cười em cũng muốn chiếm trọn. Những thứ tưởng chừng như giản đơn ấy đã ràng
buộc anh quá nhiều và đến một ngày con gió vô tình đã cuốn anh ra khỏi đời em.
Em chợt hiểu rằng mình quá tham lam và rồi âm thầm nhìn gió cuốn anh đi. Tình
yêu của anh và em không đơn giản như những gì em nghĩ phải không anh?
“Tình yêu ấy nghìn lần không đơn giản
Tình yêu ấy còn chút gì lãng mạn”
Có lẽ chút lãng mạn còn lại của cuộc tình phôi pha ấy là
những chiều cùng anh ngắm hoàng hôn dưới bóng đồng nội. Nó khắc sâu vào trái
tim em, chẳng thể nào buông ra được. Và điều ấy cũng là niềm đau trong em khi
anh đã xa mãi mãi. Những chiều không anh, ở nơi ấy chỉ mình em âm thầm và cô
quạnh như hứng lấy sợi chiều giăng màn mưa. Cứ như vậy nó ri rỉ chảy và chẳng
biết đến bao giờ ngưng lại trong em những ký ức về cuộc tình dang dở.
-Vi Ánh Ngọc-