Đêm! Chìm vào tĩnh mịch. Từng cơn gió luồng qua khe cửa
khẽ lướt nhẹ làm ta se lạnh. Ta chợt hỏi “Mấy giờ rồi nhỉ?”. Kim đồng hồ điểm
1h45. Ta vẫn ngồi, ngọn đèn chông chênh cùng ta đếm thời gian trôi. Bên hiên
cửa từng chiếc lá nhẹ rơi, bỗng có một thanh âm nhẹ nhàng lướt qua khung cửa,
chiếc lá khẽ chạm vào tay ta. Nhặt chiếc lá rơi, ta lướt nhìn hàng cây vút cao
ngoài kia, nghe đâu đó vọng lại vi vu tiếng chim non đang véo von cùng mẹ. Ta
lặng nhìn về phía xa, có điều gì đó rất lạ đang hiện về trong ta.
Nhìn chiếc điện thoại, ta thấy lòng mình cô đơn trống
vắng, màn đêm giăng giăng càng làm cho lòng người thêm cô quạnh, ta muốn nghe
một bản nhạc nào đó. Lướt qua danh sách bài hát, nhìn ngọn đèn rồi những giai
điệu nhẹ nhàng sâu lắng như thức cùng ta đêm nay. Giai điệu ấy đưa ta về quê
mẹ, tìm lại những dấu yêu một thời bên mẹ hiền của ta.
“Đêm chong đèn ngồi nhớ lại
Tứng câu chuyện ngày xưa.
Mẹ về đứng dưới mưa
Che đàn con nằm ngủ”
Tứng câu chuyện ngày xưa.
Mẹ về đứng dưới mưa
Che đàn con nằm ngủ”
Ôi! Mẹ! Trong căn gác không tên này ta nhận ra mình có
một người mẹ thiêng liêng, một người mẹ dầm mưa dãi nắng nuôi lớn đời ta, một
người mẹ chông chênh cùng dòng đời năm tháng, thức khuya dậy sớm để nuôi dạy
những đứa con thơ trưởng thành và trong đó có ta, một người con xa mẹ xa quê, xa
mái nhà một thời cùng chung bát cơm chiều cháy khét. Và những đêm ta ngồi nhìn
mẹ khâu áo bên ngọn đèn dầu lay lắt, từng đường kim mũi chỉ mẹ khâu đều mang
trong đó một tình yêu bao la dành cho những đứa con thân yêu của mình. Ta lan
man trong đêm khuya tĩnh lặng, dường như một tình thương vô bờ bến hiện hữu
trong ta.
Có lẽ, hơn ai hết Trịnh Công Sơn thẩm thấu về người mẹ
như một huyền thoại. Huyền thoại ấy được Khánh Ly thể hiện với những giai điệu
trầm buồn, ca từ lắng đọng mà đối với ta những thanh âm ấy luôn vọng về những
ký ức về mẹ không bao giờ nguôi ngoai, mẹ là điểm tựa của đời ta.
“Mẹ lội qua con suối,
Dưới mưa bom không ngại
Mẹ nhẹ nhàng đưa lối,
Tiễn con qua núi đồi.
Mẹ chìm trong đêm tối,
Gió mưa tóc che lối con đi”
Dưới mưa bom không ngại
Mẹ nhẹ nhàng đưa lối,
Tiễn con qua núi đồi.
Mẹ chìm trong đêm tối,
Gió mưa tóc che lối con đi”
Gió vẫn thổi, ngoài trời hình như có những hạt mưa bay,
hạt mưa lắt lay trên từng chiếc lá và đọng lại trên những chiếc lá xanh non ấy
là những giọt nước long lanh trong suốt, dường như chiếc lá cũng muốn níu giữ
sự tinh khiết đọng lại trên thân thể của mình nhưng không sao níu giữ được, mưa
càng nhiều càng làm trĩu nặng đi thân thể mềm yếu của chiếc lá ngoài kia. Và mẹ
ta cũng đã qua rồi cái thuở đôi mươi tràn đầy sức sống, giờ đây tóc mẹ đã điểm
màu sương, những nếp nhăn đã hiện về trên gương mặt của mẹ. Hình như trong tâm
tưởng ta thấy mẹ đang ngồi trông ngóng về ta, trông ngóng đứa con xa quê, xa mẹ
bao tháng ngày sao chưa thấy về. Và giờ đây, có lẽ cơn mưa trái mùa muốn níu
giữ một thứ gì đó mông lung huyền ảo tựa hồ như chính tâm hồn ta vậy.
Ta muốn níu giữ! Nhưng không! Đó không phải là sự mông
lung huyền ảo mà đó là người mẹ - người mẹ cao quý của đời ta. Người mẹ mà
Trịnh Công Sơn đã nói hộ lòng ta.
“Mẹ là gió uốn quanh,
Trên đời con thầm lặng”
Trên đời con thầm lặng”
Ta đang trải dài trên hành trình tìm đến chữ nghĩa và hành
trình ấy luôn có dấu chân người mẹ đang nâng đỡ mỗi bước ta đi. Mẹ mãi là ngọn
đèn soi sáng của đời ta trên những bước gian truân cuộc đời. Ta nhớ mẹ, nỗi nhớ
càng da diết hơn gấp trăm ngàn lần khi trong bóng tối bao quanh, những giọt mưa
cứ tuôn dài bên hiên cửa. Mưa nhạt nhoà, mưa ướt đẫm lòng ta. Ta muốn gọi cơn
mưa thôi ngừng rơi nhưng trong lúc này những cơn mưa đã hoà quyện vào tâm hồn
nhỏ bé đang miên man từng giọt nhớ thời gian và dồn ký ức về người mẹ thân yêu
đang hướng về đứa con khờ nơi xa.
Đêm bình yên, ngọn
đèn đường đã tắt, những giọt mưa cũng thôi rơi. Nhưng ai đó vẫn ngồi nơi đây
hướng về quê nhà, nơi có mẹ, nơi có những cánh cò bay lượn những buổi chiều xa.
Và lắng lòng lặng nghe:
“Mẹ là nước chứa chan,
Trôi dùm con phiền muộn
Cho đời mãi trong lành
Mẹ chìm dưới gian nan”
Trôi dùm con phiền muộn
Cho đời mãi trong lành
Mẹ chìm dưới gian nan”
Đêm! Khép lại đôi mi… vỗ về giấc mơ còn dang dở.
-Vi Ánh Ngọc-