Những cơn mưa chiều lất phất rơi. Mưa càng
lúc càng nặng hạt. Quy Nhơn vào đông không đủ làm cóng da người. Trời chiều
buông dần theo tiếng mưa, mưa tí tách, mưa dùng dình theo gió. Lũ chúng tôi năm
người ngồi uống trà trong căn phòng nhỏ, hương trà tỏa quanh, căn phòng trở nên
ấm lạ. Bên ngọn đèn năm đứa chúng tôi ngồi kể chuyện… suối trăng.
Ngày học ở Huế không hiểu vì sao chúng tôi
lại chơi chung với nhau lạ thường. Năm đứa học ba trường khác nhau, các trường
lại cách xa thế nhưng vì tâm hồn yêu văn thơ lại tụ họp thành một nhóm chơi
chung với nhau. Có một điều rất lạ là chẳng đứa nào “dân” văn nhưng cả nhóm lạ
mê văn lạ lùng. Lúc đó tôi làm phó chủ nhiệm câu lạc bộ công tác xã hội các
trường đại học và cao đẳng ở Huế nên tôi có rất nhiều bạn, hầu như sinh viên
trường nào tôi cũng quen.
Cứ mỗi tuần vào chiều thứ bảy, chúng tôi
lại rủ nhau lên ngọn đồi cao phía bắc thành phố ngồi ngắm Huế mộng mơ và đọc
cho nhau nghe những bài thơ vừa mới làm, ngồi từ chiều đến trưa nhưng chưa hết
chuyện kể. Có những đêm vào những buổi trăng lên cả nhóm ngồi mơ màng ngắm ánh
trăng lên, thưởng thức rượu Huế, chơi ghita, hát cho nhau nghe những bài hát về
xứ Huế mộng mơ.
Cả nhóm năm người nhưng chỉ có một nữ, là “dân”
sư phạm nên cách ăn nói của Huyền rất có duyên. Điều đặc biệt là Huyền ngâm thơ
rất hay, đã bao lần các chàng trai phải ngất ngây khi nghe giọng ngâm của cô
ấy. “Dân” chuyên toán nhưng Huyền rất mê văn, mê đến mức ngày thứ bảy, chủ nhật
nào được nghỉ là Huyền quăn mình vào đọc tiểu thuyết quên cả ăn. Huyền có duyên
là thế, mê văn là thế nhưng bốn chàng trai trong nhóm đã tự hứa với lòng không
dành tình cảm riêng tư theo đuổi Huyền để khỏi mất đi mối tình bạn đẹp này.
Tôi nhớ có lần vào một đêm như thường lệ,
chúng tôi lại tụ họp trên ngọn đồi ấy. Đêm trăng lên cao, sáng rực, ánh trăng
chiếu vào không gian đêm huyền dịu lung linh sáng cả một khoảng trời mênh mông.
Chỗ chúng tôi thường ngồi, có khe suối nước chảy róc rách, thanh âm của nó nghe
êm dịu vô thường. Ánh trăng, tiếng suối chảy, lòng người hòa quyện vào nhau làm
cho cảnh đêm càng trở nên ý nghĩa và đẹp đến mê hồn. Bỗng có một ý nghĩ trong
đầu, anh bạn nói với cả nhóm nên tìm một cái tên đặt cho nhóm, thế là cả bọn
ngồi nghĩ đến chín mười cái tên khác nhau nhưng vẫn thấy chưa được. Và ngay tại
không gian ấy tất cả nhìn ánh trăng, nhìn khe suối rồi cùng reo lên “Suối
trăng”.
Suối trăng mang một ý nghĩa đặc biệt. Đời
như một dòng suối chảy không ngừng, theo thời gian nó không bao giờ đứng yên và
ánh trăng như tâm con người vậy. Mặc dù suối có chảy bao lâu, nước có thay màu
như thế nào thì trăng vẫn đứng yên trên làn nước ấy, nó lung linh huyền ảo bên
dòng suối mát kia. Lấy tên suối trăng để mai này năm người chúng tôi dù đi đâu
về đâu vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ về những kỷ niệm đẹp của một thời sinh viên,
nhớ về những tháng ngày nên thơ ở xứ Huế mộng mơ. Và suối trăng là hành trình
chúng tôi mang theo đến suốt cuộc đời.
Đã xa rồi thành phố Huế thơ mộng, mỗi người
có mỗi chí hướng riêng ở những phương trời khác nhau. Nhưng hôm nay tại thành
phố biển xinh đẹp này, chúng tôi có dịp ngồi lại với nhau cùng hàn huyên chuyện
cũ. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, gió mơn man thổi nhẹ. Trong căn phòng nhỏ, năm con
người bên tách trà nóng đang kể cho nhau nghe từng mảnh chuyện vui buồn. Trà
suối trăng tỏa hương bay ngào ngạt, căn phòng trở nên ấm lạ trong cơn mưa đông.
-Vi Ánh Ngọc-