Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Chút thư tình người lính biển


Lặng lòng với những con sóng chiều, anh miên du trên triền cát trắng, nơi con sóng biển rì rào hát khúc hoang ca, nghe mặn mòi trong nhịp thở một nỗi niềm biển xa. Con sóng trùng dương đang đánh vào bờ những biệt khúc biền biệt, ru hồn sông núi bao lao, ấp ủ vào lòng đất Mẹ tình người lính đảo xa. Anh đăm chiều hướng mắt về nơi kia Trường Sa, nơi kia Hoàng Sa và dường như không buông khỏi những hạt cát mỏng manh đang còn ướm chặt trên tay. Con sóng chiều dùng dằng gõ nhịp làm lòng anh nao nao, như mơ như thực, anh đưa lòng mình vào trong biệt ngẫu ấy và miên man theo gió chiều nặng gánh ánh hoàng hôn. Bước đi và trải lòng mình theo từng đợt sóng, theo từng dấu chân in hằng trên cát, âm vang trong anh những ca từ đã cũ mèn từ thuở ngày xưa anh vẫn  hát, và đến hôm nay anh mới thấm thía được những ngôn từ tuy gần mà xa ấy.
"Cho dẫu mai đây xa ánh đèn thành phố
Anh đến buông neo nơi thăm thẳm ánh sao trời"
Thành phố chiều đã sắp đi vào đêm. Chiều nghe miên man từng dấu lặng và hoang hoải đến nhạt lòng. Những đợt sóng vẫn cứ vỗ và có điều gì đó dịu nhẹ hơn, thanh âm vang vọng triền miên, như ấp iu bờ cát trắng phẳng lì đang vòng tay ôm biển. Lúc này, trời chập choạng và tối dần, ánh sáng của ngày sắp chuyển vào màn đêm im ỉm. Từng cơn gió xào xạc thoáng qua, anh cảm giác được sự se lạnh, lẩy bẩy của những làn gió ấy. Nhìn xa xa, tất cả đã khuất dần, không còn thấy màu xanh của biển, không còn thấy những con sóng lăn tăn ngoài xa, nhưng vẫn còn đó tiếng gõ nhịp và từng đợt sóng tung bọt trắng xóa vào bờ. Những ánh đèn chợp nhoáng đã bắt đầu bật dậy để báo hiệu tiếng đi của ngày sắp sửa vào đêm. Anh nhìn kim đồng hồ và nhận ra thời gian không đứng yên bao giờ, ngày chuyển đêm, cũng như anh sắp phải xa thành phố, theo những chuyến tàu lênh đênh trên biển, tìm cuộc sống mưu sinh cho đời. Anh không phải là người lính đảo xa, ngày đêm làm nhiệm vụ thiêng liêng canh giữ biển trời Tổ quốc, anh chỉ là một người bình thường đi rong ruổi trên hành trình biển khơi, vá vấp cho cuộc sống của mình. Nhưng ở đâu đó, anh vẫn hướng mắt dõi theo từng bước chân đi của những người lính đảo xa và cảm thông với những nhọc nhằn gian khổ của họ, đang ngày đêm cùng với những con sóng bạc đầu canh giữ biển trời. Thầm cảm ơn những người lính biển giữ gìn sự bình yên nơi biển đảo, cho anh và những người có cuộc sống như anh êm đềm xuôi theo từng con sóng nước.
"Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
Cơn bão chưa ngưng trong tâm hồn biết bao người"
Phố đã lên đèn rực rỡ, những ánh sao trời lấp lánh trong đêm. Nghe trong tiếng vọng của biển từng nhịp sóng đang khua mình hát bài ca về người lính đảo, như ký gửi vào lòng anh những khúc hát chưa vào giờ ngưng nghỉ. Biển vào đêm, không gian vắng lặng, chỉ còn mình anh và con sóng tác vào lòng đất Mẹ, ở đó có những hoa muống biển đung đưa theo gió như góp thêm phần mình vào ngẫu khúc của biển, làm không gian thêm trìu mến và thanh âm huyền dịu hơn. Trái lòng của anh ấm lạ từ sức gợi của biển cả bao dung kia. Dẫu thế, anh vẫn biết đất nước giờ này vẫn còn gian lao khi mà Hoàng Sa, Trường Sa còn đang nhọc nhằn với những lo toan, và những mối nguy họa còn đang gieo mần nơi hải đảo của Tổ quốc. Ở nơi đó, người lính đảo vẫn hiên ngang tay súng tay thép canh giữ vùng trời quê hương.
Anh hiểu được cuộc sống của những người lênh đênh trên biển, với muôn ngàn những khó khăn vất vả. Có lúc những cơn bão thiên nhiên luôn đe dọa mạng sống của họ nhưng họ vẫn phải tiếp tục những công việc mà họ cần phải làm. Người lính đảo cũng vậy, anh cũng cảm nhận được cơn bão chưa ngưng trong tâm hồn biết bao người, họ cũng có những suy tư trăn trở, những đêm đầu gối tay súng suy nghĩ về quê hương đất nước, về cuộc sống, về những gì họ đã và đang làm để giữ gìn từng ngọn sóng quê hương. Hiểu được điều ấy, anh càng thêm yêu những người lính đảo, yêu những Trường Sa, Hoàng Sa mà chưa bao giờ anh đến đó dù chỉ một lần. Anh thầm trách mình không làm được những điều như những người lính đảo đã và đang làm… Như chưa hề ngưng nghỉ, giờ này, sóng vẫn vỗ, biển vẫn hát, ngọn gió vẫn vi vu bên những bông hoa muống biển. Còn riêng anh, đang thì thầm như muốn nói điều gì với biển, gửi điều gì với biển, nhờ biển mang đến nơi đảo xa, tâm tình cùng người lính đảo.
                                                                             -Vi Ánh Ngọc-