Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Đưa em vào hạ


Đêm lao xao, từng cơn gió thoảng qua. Anh giật mình tỉnh giấc, một giấc mơ còn dang dở, nửa vời làm xáo trộn tâm hồn anh, anh mơ mơ thực thực nhìn kim đồng hồ quay. Trời đã chuyển sang ngày mới, kim đồng hồ điểm 1h30, anh ngồi dậy nhìn ra ngoài những ngôi sao vẫn còn lấp lánh trên bầu trời bao la. Trời đã vào hạ, tiết trời không còn se lạnh nữa, những cơn gió vẫn lướt qua nhưng không còn cảm giác buốt lạnh như trước thay vào đó là thứ không gian nhẹ nhẹ dịu êm của khí trời mùa hạ.
Một mình giữa không gian tĩnh mịch, anh muốn nghe một thứ gì đó, bên cạnh anh chiếc điện thoại ví von vẫn nằm im, anh cầm lấy và muốn nghe giai điệu của bài hát nào đó. Lần mò danh mục, cuối cùng anh cũng chọn được ca khúc mình muốn nghe, tiếng hát trầm ấm của Duy Khánh cất lên, anh ngồi thả lòng mình theo giai điệu du dương của “Đưa em vào hạ”.
“Mùa hè năm nay anh sẽ đưa em rời phố chợ đôi ngày
Qua miền xa mà nghe rừng thiêng gọi lá
Tiếng nỉ tiếng non khi chiến trường nằm im thở khói
Đứa bé nhìn cha đang chờ giặc dưới giao thông hào”
Từng giai điệu của bài hát như vọng sâu trong tâm hồn anh, “mùa hè năm nay” nhưng thật ra mùa hè ấy đã xa lắm rồi, xa bao lâu anh cũng không biết nữa, chỉ biết nó bắt đầu khi Trầm Tử Thiên sáng tác ca khúc này. Từng ca từ như đưa anh về một thời lửa đạn của cha ông ngày xưa, ở nơi đó anh cảm nhận được tiếng khóc của trẻ thơ, không gian hiu quạnh buồn thương của chiến trường. Anh không phải là con người của những trận chiến ấy nhưng đêm nay anh lặng mình trong đêm tối và có lẽ anh cảm nhận được cái cảm giác người lính nằm trên chiến hào đợi giặc. Và gió lạnh và những tia sáng ngày mai đang hiện về trên đôi mắt của những người cha, người chú trong cảnh chiến chinh một thời đạn bom ngày xưa.
Và giai điệu bài hát cứ truyền cảm lắng sâu trong anh, anh bất chợt giật mình trước vẻ đẹp của người lính, vẻ đẹp trong tâm hồn người lính. Chiến trường là thế nhưng những người límh luôn mang trong mình một tình yêu cao cả, một thứ tình yêu luôn là vẻ đẹp muôn đời sống mãi cùng thời gian. Ở đó luôn xuất hiện chí khí nam nhi của những con người cao cả.
“Chí cả trót mang nên chẳng cần về thăm trường cũ
Có đứa từ lâu nay vẫn còn đi biệt chưa về”
Có lẽ không gian xung quanh anh lúc này đang hoà quyện vào không gian mênh mông bao la của đất trời. Anh dường như thấu hiểu được điều đó và cũng cố tình đưa khoảng không ấy đi xa hơn, xa với thực tại mà anh đang tận hưởng để tìm cho mình một thứ gì đó mơ mơ hồ hồ mà anh không tài nào tìm thấy trong lúc này được.
Những ánh sao đêm vẫn lấp lánh ngoài kia, anh ngước nhìn và trải lòng mình ra ngoài khoảng không chật hẹp ấy. Và rồi anh đứng dậy bước đi, từng bước chân nhè nhẹ trong đêm tối, cảnh đêm cô quạnh, xen vào đó anh nghe được mùi hương mạ non phảng phất quanh anh, nơi đồng ruộng bao la bát ngát. Anh thả lòng mình theo mùi hương ấy và lắng nghe.
“Quê hương đau nắng hạ cũng buồn
Nước sông ngăn đôi sơn hà còn gì em còn gì đâu
Mùa hạ qua mau đi nữa đi anh trên con đường quê hương mịt mùng
Thương những chiều nắng dọi bờ sông”
Quê hương xưa điêu tàn trong khói lửa của chiến tranh, chiến tranh đã phá hoại đi những cảnh thanh bình của cuộc sống người dân. Mùa hạ năm xưa còn trong tối tăm mịt mùng nhưng giờ đây khung cảnh ấy đã qua đi và cuộc sống ấm no thanh bình lại về với người dân. Nghe từng lời ca, anh càng cảm thấy yêu quê hương mình hơn, anh yêu tuổi thơ một thời anh đã đi qua, yêu mái nhà, yêu con đường, yêu tất cả những gì đang hiện về trong anh. Anh cảm thấy mùa hạ thật ấm áp làm sao, ở đó dấy lên những khoảnh khắc dấy lên trong tâm hồn anh.
“Mùa hè năm nay anh sẽ ru em tròn giấc ngủ trên ngàn
Em nằm mê mà nghe niềm tâm sự réo”
Anh vẫn bước đi trong đêm khuya, từng làn sương ướt đẫm trên đôi chân của mình. Anh muốn ru lòng mình qua giọng hát sâu lắng của Duy Khánh và anh nghĩ về người con gái, một đoá hoa thơm ngát giữa vườn hoa ngát hương thơm. Anh miên man trên mỗi bước đi, có lẽ anh đang nhớ, một nỗi nhớ nhung thầm lặng nhưng lan toả cả vũ trụ bao la.
“Mùa hè năm nay anh sẽ đưa em vòng khắp cả hý trường
Nghe người ca bài ca lời thương lời nhớ”
Anh vẫn biết mùa hè là mùa của những nỗi buồn chia xa, nỗi buồn biệt li, nhưng không, giờ đây trong tâm hồn anh đang tràn đầy sức sống, một tâm hồn yêu dào dạt đang chiếm lĩnh trái tim anh. Anh đang hướng về một nơi xa, ở đó có bóng hình người anh yêu, có mái tóc dài xoã gót chân ngà của người con gái cao nguyên đang thổn thức nhớ về anh. Mùa hạ trong anh với bao điều ước mơ, bao hoài niệm cứ ngược dòng thời gian hiện về trong ký ức anh. Và có lẽ anh đang mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp.
“Dù hạ qua mau anh vẫn đưa em cuối con đường quê hương bùn mềm”
Vẫn bước đi trên triền cỏ chân quê, anh nghe tim mình rạo rực, dường như con tim nhỏ bé nơi lồng ngực đang lên điệu thăng hoa và hát mãi bài ca “Đưa em vào hạ” khi bất chợt anh ngoái đầu nhìn lại con đường đã xa tít nơi nao. Trên bầu trời những ánh sao vẫn toả sáng lung linh.
                                                                        -Vi Ánh Ngọc-