ăm
ắp những đầy vơi
e
thẹn như nàng dâu mới về nhà chồng
đôi
khi vụng về chưa nghĩ tới
Tôi đem thơ làm bạn
với trăng gầy
đêm thao thức nhìn
áng mây trôi
thực và hư hai mảng
sáng - tối
du hoang một thời mải
miết ngắm nhìn trăng
chợt hiểu rằng ngày
kia rồi sẽ mất.
Tôi nợ thơ tình đời
chưa sự thật
mảnh tình khờ lắm
lúc trào dâng
neo lại gì xa cách
bỗng bâng khuâng
ngủ vùi theo bốn mùa
đi vội
nối dòng đời năm
tháng mãi trôi xa.
-Vi Ánh Ngọc-