Tôi đến sân trường một buổi chiều tĩnh mịch, những cánh
phượng hồng rơi đầy khắp lối đi. Ngơ ngác nhìn sân trường vắng lặng, nghe chú
ve sầu kêu rả rích, một thoáng đượm buồn làm se se tâm hồn tôi. Nhặt cánh
phượng hồng trên triền cỏ xanh, nơi tôi và ai đó vẫn thường ngồi sau mỗi buổi
tan trường, nhìn cảnh trời chớm thu lòng bỗng thấy chao chao, rồi chợt hiện về
trong tôi hoài niệm của một thời dấu yêu.
Tôi mơ màng gợi nhớ quá khứ xa xăm. Vẫn không gian này,
một buổi sáng ngày kia, tôi và ai đó nhẹ nhàng trên từng lối đi, cánh phượng
hồng trên chiếc giỏ xe đong đưa như tình tôi điểm vừa. Và có lẽ mối tình đầu
khờ khạo ngây ngô của tôi vẫn thầm lặng chôn chặt vào tận cõi lòng, để giờ đây
khi ngày khai trường sắp bắt đầu, tôi lại nuối tiếc nhìn thời gian trôi xa.
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu”
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu”
Có lẽ cái chớm lạnh đầu thu và dư âm của mùa hè vẫn còn đọng lại trong tôi
một cảm giấc miên man gợi buồn. Cái quá khứ một thời cắp sách đến trường với
mối tình đầu thầm lặng để tình mãi bơ vơ càng làm cảnh và người nơi đây buồn
hơn. Chùm phượng vĩ ngày xưa em cầm để tình tôi ngây ngô, ôm ấp vào lòng nhưng
chẳng bao giờ dám ngỏ. Thuở ấy tôi vừa tròn 18, cái tuổi mà khi bước vào yêu
người ta vẫn thường nói với nhau rằng như trẻ con chập chững biết đi. Ừ thì như
vậy! Và chính những ngượng ngiụ đầu đời đã trở thành hoài niệm mà chẳng bao giờ
nhạt phai trong tâm hồn tôi. Mối tình đầu bắt đầu với tôi là vậy! Âm thầm và
lặng lẽ đến dại lòng. Người ta nói “Lá có đong đưa…tình yêu mắc võng” còn tôi
như một gã khờ vụng ngượng để bài thơ kia chẳng bao giờ trọn vẹn và những cơn
mưa cứ giăng mắc rì rào lẻ bóng.
“Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về”
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về”
Ai trong mỗi con người chúng ta rồi cũng sẽ yêu và tình yêu đầu đời luôn là
mối tình trong trắng thơ ngây. Nó để lại trong tôi một hương vị khó phai và
cũng vì thế mà nó trở thành mối tình đẹp nhất trong tôi. Và nếu bài thơ trong
vở chưa bao giờ mở ra thì ai ơi hãy biến nó thành một giấc mơ tuyệt đẹp của một
thời chập chững nếm hương vị tình yêu.
Tôi đang mang trong mình một trái tim trẻ rực sáng những ước mơ, đâu đó
trong trái tim ấy vẫn hằng khát khao một tình yêu, luôn ước mơ về một mối tình
đẹp sẽ mỉm cười trong tôi. Vẫn quanh quẩn đâu đây hình bóng ai đó để khi lặng
người tôi lại nghe chao chao trong tận đáy tâm hồn.
“Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay”
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay”
Rồi đây, tiếng trống trường sẽ vang vang, những tiếng cười khúc khích sẽ nở
trên môi ai đó. Còn riêng tôi đứng lặng một góc trong khoảng không bao la của
buổi chiều về để ngắm nhìn từng bước ai qua. Và đâu đó có một gã khờ nhếch cặp
môi hờ ngọng ngiụ nhìn ánh chiều buông.
“Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ”
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ”
Gã khờ ấy vẫn còn hoài trong trang vở bài thơ chưa bao giờ dám gửi và bài
thơ ấy cũng chưa một lần đặt tên. Cũng như chiều nay, một buổi chiều cô tịch,
ánh hoàng hôn sắp tắt, gã khờ vẫn lang thang tìm chút dư âm của một thời đã
qua.
-Vi Ánh Ngọc-