Trên chuyến xe về lại quê nhà chiều nay,
tôi nghe lòng mình rộn rã bao niềm vui. Như một quy luật của thời gian, vòng xe
lăn bánh đưa tôi qua mọi nẻo đường, đi qua từng cánh đồng, hương lúa thơm ngào
ngạt. Khi xe dừng tôi bước xuống tận hưởng con gió mát lạnh của đồng nội xanh
rì mà bao tháng ngày xa quê tôi không tìm lại được. Bước chân tôi lang thang
trên con đường đất đỏ ven làng, từng cơn gió xào xạc lướt qua, hàng dừa reo vi
vu như nở nụ cười đón chào sau bao ngày cách xa nay trở về bên mái gia đình.
Những ngày cuối tháng chạp này quê tôi khác
hẳn ngày thường. Bà con cô bác ai cũng đang tấp bập cho công việc của mình để
chuẩn bị đón mừng năm mới. Mẹ tôi cũng thế, những bộn bề của những ngày cuối
năm làm mẹ vất vả hơn, những lo toan oằn trên gương mặt mẹ. Thấy tôi về mẹ mừng
vui khôn xiết, niềm vui hiện rõ trên đôi mắt mẹ. Trong phút chốc tôi thoáng
nghe những giai điệu trong ca từ bài hát “Mùa xuân đầu tiên” văng vẳng bên tai
từ chiếc loa phát thanh đầu làng vọng tới, tôi thả mình theo giọng hát của Đức
Tuấn và lắng nghe.
“Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về
Mùa bình thường mùa vui nay đã về
Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên”
Ca từ bài hát có gì đó làm chao chao tâm
hồn người con vừa về đến quê nhà. Én đã về, mùa đã đi cùng đất trời, tất cả
đang xuôi theo dòng chảy thời gian. Đó là quy luật mà tạo hóa đã tạo ra và mỗi
con người phải biết trân trọng những khoảnh khắc của mùa đẹp nhất để mà tận
hưởng, để mà vui say. Mùa xuân đã về với đất trời và về trên quê hương tôi, trên
mảnh đất đã sinh ra và nuôi tôi trưởng thành. Những ước mơ của mùa xuân đang
giục giã trái tim tôi, dường như tiếng xuân đang réo rắt bên tai, báo hiệu một
năm mới với những niềm vui mới, những thành công mới trên hành trình phía
trước.
Tôi thả mình tận hưởng cái mát lịm của
hương quê và lắng nghe giọng hát Đức Tuấn mỗi lúc một rõ hơn, trong trẻo hơn và
tôi càng nhập tâm hơn với những ca từ ấy. Chiều quê như một bản nhạc được người
nhạc sĩ tô điểm thêm những nốt trầm bổng làm lay động lòng người.
“Ôi giờ phút yêu quê hương làm sao trong xuân vui đầu
tiên
Ôi giờ phút trong tay anh đầu tiên một cuộc đời êm ấm”
Sinh ra và lớn lên giữa lòng đất Mẹ, tận
hưởng hương vị ngọt ngào của dòng nước sông quê, những chiều rám nắng bên cánh
đồng thơm lừng hương lúa, đã hai mươi năm trôi qua, thế mà giờ đây tôi mới thấy
quê hương mình thật đẹp, đẹp như một bức tranh vẽ. Cái cảm giác trong tôi bừng
bừng những cung bậc khó tả, tôi cảm thấy yêu quê hương hơn bao giờ hết. Và
khoảnh khắc mùa xuân này có lẽ trong đời tôi khó tìm lại được, bởi lẽ giây phút
này đây tôi đang sống lại một thời tôi đã đi qua, vỡ òa trong lòng rằng quê
hương tôi đang nở những sắc hoa tươi thắm đón mùa xuân về. Khoảnh khắc ấy thật
đẹp biết bao, để từ đây người với người trở thành những hoài niệm đẹp trong
tôi. Nhạc sĩ Văn Cao đã làm con tim tôi thổn thức và nói ra những lời muốn nói
với quê hương, với đất trời vào xuân.
“Từ đây người biết thương người
Từ đây người biết yêu người”
Người với người sẽ xích lại gần nhau hơn,
mối giao hòa giữa người với người sẽ hòa quyện vào trong sắc xuân, xuân đẹp sẽ
càng thêm đẹp và dệt nên bao ý nghĩa, bao ước vọng cho đời. Tôi đang nghe những
giai điệu mùa xuân và có lẽ tình xuân đang đua nở khắp nơi, quê hương tôi đang
dang tay hứng những giọt nắng xuân, những giọt tình xuân mơn man từ trong lòng
đất Mẹ.
“Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông
Một trưa nắng thôi hôm nay mênh mông”
Giọng hát của Đức Tuấn khép lại rồi nhưng
sao tôi vẫn còn muốn nghe, tôi đã bị cuốn hút bởi những ca từ ấy. Chiều đang
lặng dần, cũng là thời điểm sắp tàn của một ngày và ngày mai khi bình minh thức
giấc sẽ là ngày mới với những nắng mai tươi sáng, với những sắc hoa xuân đua
thắm cho bao tâm hồn mang ước vọng tràn đầy của tuổi trẻ, của tương lai. Và
quanh tôi đâu đây xuân đã về theo nhịp thời gian để nhẹ nhàng tôi nói khẽ bên tai mẹ lời thì thầm của
mùa xuân.
-Vi Ánh Ngọc-