Tháng giêng, nắng
ửng hồng trên đôi mắt ai. Xào xạc từng chiếc lá rơi, nghe trong gió tiếng rì
rào của nắng. Nắng gọi chim én bay về, réo rắt những thanh âm nhẹ nhàng lắng
động bên lũy tre làng thân quen. Nhịp sống rộn ràng trong sớm bình minh, như
những nụ hoa đang khoe sắc thay màu áo còn sót lại của mùa đông. Đường quê có
điều gì đó khác lạ, chú chim non ríu rít quanh mấy giậu mồng tơi bên hiên nhà,
những cô thôn nữ làm duyên bên chiếc áo bà ba mới toang, nở nụ cười hiền hậu
chào ngày mới tinh khôi. Ta vô tình
hay cố ý đắm chìm trong sắc áo mơ duyên, và một chút bâng khuâng dại khờ cứ vẩn
vơ trong tâm trí. Cô thôn nữ tuổi đôi mươi đang độ xuân thì, ngập ngừng chân
bước nhẹ êm. Nắng mai hoang hoải trong mắt ai đợi chờ…
“Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay
Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh
Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai
Những nhọc nhằn chớm quen vẫn trong ngần mắt em
...đang nhìn về anh”
Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh
Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai
Những nhọc nhằn chớm quen vẫn trong ngần mắt em
...đang nhìn về anh”
Gió vờn cùng bướm
ong bên những luống cỏ dại ven đường. Ta chẳng chịu dừng chân mà âm thầm theo
gót ai phía trước. Dõi theo mái tóc xõa ngang vai của người con gái thôn quê,
thấy lòng phơi phới cùng sắc xuân, cùng những hương vị ấm áp của cánh mai vàng
đang nở rộ. Như cảm nhận được điều gì, ai đó ngoảnh đầu nhìn lại rồi thẹn thùng
bước đi. Làm ta cũng ngượng ngùng, và rồi bỗng bước nhanh hơn. Đằng sau những
bước chân ấy là cả sự hồi hộp và dường như con tim bồi hồi lên tiếng. Không
biết từ khi nào, ta đã sánh ngang cùng ai đó, lặng thầm rồi chợt lên tiếng… một
chút tâm tình bằng thứ ngôn ngữ chân tình, hòa quyện với hương ngày mới đã trở
thành những phút giây mà chẳng bao giờ xóa mờ trong tâm trí ta.
Buổi sớm mai của
ngày tháng giêng đã để lại trong ta những ký ức không phai. Và rồi từ đó, cứ
mỗi sáng ta lại đợi ai trên con đường đã trở nên thân thương. Háo hức mong chờ
dáng ai đi qua, đón đợi chiếc áo bà ba dịu dàng, xinh xắn cùng mái tóc xõa
ngang vai vờn theo gió trên con đường đã in đầy kỷ niệm. Ánh mắt, nụ cười ấy đã
làm trái tim ta xao xuyến và ngấm dần lên từng ngày. Một ngày… một ngày… một
ngày và rồi nắng giêng hai dõi theo bước chân ta sánh bước cùng ai, tay trong
tay, nhẹ chao làn gió quyện vào nhau như một sự giao cảm mà ta chẳng hề hay
biết. Nhìn trong ngần mắt em và nhìn về ta, như ẩn hiện sự cộng hưởng vào nhau
một thứ tình cảm mà chẳng thể thốt lên thành lời. Rồi từ đó, những hoài mong,
những mơ ước về những điều tốt đẹp đã trở thành câu chuyện trên con đường in
bóng những hàng tre. Lối về gần hơn trong ánh mắt kẻ đang yêu.
“Như anh được sống giây phút đầu tiên
Có em tận đến những giây cuối cùng
Suốt cuộc đời anh không quên chân tình dành hết cho em”
Có em tận đến những giây cuối cùng
Suốt cuộc đời anh không quên chân tình dành hết cho em”
Một mùa xuân chín theo thời gian và ngọt ngào làm sao.
Giây phút đầu tiên ấy đã chiếm ngự một tâm hồn còn những ngượng ngịu của cuộc
đời. Trôi theo dòng đời, sợi tơ lòng đã buộc chặt đôi ta lại với nhau và mùa
xuân từ đó trở thành vĩnh cửu. Suốt cuộc đời mãi mang theo chân tình của ngày
đầu tiên và miên viễn đến những giây cuối cùng. Trên cả hành trình dài ấy, mang
theo biết bao hoài niệm, có những lúc em đứng chờ ta ướt lạnh trong mùa giữa
mùa đông giá buốt, có những lúc nơi cuối con đường ta đứng chờ em sau cái giận
hờn vu vơ giữa nắng hè đang âm ỉ cháy. Là như thế đó, nhưng tất cả vẫn còn
nguyên vẹn và mãi vẹn nguyên đến muôn đời sau. Chân tình ta dành cho em sẽ
không bao giờ phai và cô thôn nữ với áo bà ba dịu dàng chân quê ngày nào, đã
trở thành câu chuyện cổ tích của biết bao trang nhật ký chạy dọc miền thời
gian.
-Vi Ánh Ngọc-