Nắng chiều rọi xuống lòng đường, con lang
thang một mình giữa sự ồn ào náo nhiệt của phố thị. Dòng thời gian cứ tuôn
chảy, đếm từng con gió trôi qua mà nghe lòng man mác nhớ về mẹ. Đã mấy tháng
rồi con không về bên mẹ. Ôi bỗng thèm một tiếng gọi “mẹ ơi” mà sao con nghe
chới với vô cùng, giờ này con đang ở rất xa, xa lắm mẹ ơi. Như gần như xa, con
vô định giữa trời chiều cô quạnh. Không gian chiều cứ mờ dần trong mỗi bước con
qua, để lắng nghe từng câu hát mà ngày xưa còn vẫn thường ngồi hát bên mẹ mỗi
khi chiều về. Và chiều nay, trơ trọi đến nhường nào, con muốn quay về cổ tích
ngày xưa để nghe lời ru của mẹ. Tiếng ru chiều ấm mãi đời con.
“Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông, bao ngày mẹ
mong con chào đời Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang
lớn dần”
Con ở nơi xa xứ đang trông về quê nhà có
người mẹ một đời cặm cụi vất vả nuôi con. Và người mẹ ấy cứ mỗi sớm chiều vẫn
trông ngóng bước chân con trở về. Mẹ à! Con xin lỗi, thời gian chưa cho phép con
về bên mẹ, dẫu biết rằng những lúc cô đơn trống vắng con thèm nghe tiếng mẹ
gọi, thèm được ngồi trong vòng tay yêu thương của mẹ. Ngày xưa, cứ chập chờn
trong con, dường như đâu đó quanh đây có bóng dáng của mẹ, nhưng rồi vỡ òa
trong vụt biến. Con chợt mơ màng hy vọng, rồi ngỡ ngàng để ảo ảnh trôi đi. Giật
mình, nghe bên tai tiếng lá khua xào xạc, đại lộ dần thưa vắng người đi, màn
trời cũng chập chờn buông thả. Có tiếng cười trẻ thơ khúc khích bên tai, có
người mẹ đang nô đùa cùng con trẻ nơi đây. Và con… những giọt nước mắt ngày xưa
bị mẹ đánh đòn lại tuôn chảy. Nhớ mẹ vô cùng… dòng nhật ký chiều nay con viết
chỉ dành riêng mẹ.
“Một ngày tỉnh giấc, rồi mẹ chợt nghe, vụng về con nói
câu: “mẹ ơi!”
Chiếc môi bé nhỏ thốt lên bất ngờ, khiến tim mẹ vui
như vỡ òa”
Chiều ngả màu khi hoàng hôn sắp tắt, đại lộ đã lên
đèn, những tia sáng đầu tiên lung linh lóe lên làm con ngỡ như mình đang dần về
bên mẹ, và phía trước là bầu trời sáng mà mẹ thắp lên để đón bước con về. Thêm
lần nữa con lại mộng mị. Và có lẽ cái mộng mị ấy chưa nguôi tắt nếu con chưa về
bên mẹ. Con biết rằng, giờ này mẹ vẫn đang gánh gồng những lo toan ngoài đồng
ruộng, trời đã về đêm nhưng bóng mẹ chưa về bên hiên nhà. Ngày nào cũng vậy,
con không thể quên những ngày như thế. Cứ mỗi chiều, mỗi tối, con lại đứng
trước cổng nhà đón đợi mẹ về trong mệt nhọc, bên chiếc áo đã đẫm màu sương sa.
Bữa cơm chiều con nghe mẹ kể chuyện đời thường, những câu chuyện buồn vui đi
qua đời mẹ… Ký ức về mẹ hiện về trong con, nỗi nhớ mẹ như khắc sâu vào tận cõi
lòng. Chiều đã vào đêm, bước chân con vẫn đang lang thang trên con phố nhỏ đã
vắng bóng người, nghe phố trở mình khép vòm lá xanh im lìm giấc ngủ. Và đâu đây
có điệu buồn đang vọng bên tai, nghe lòng mình chao chao một nỗi niềm, bóng
người chập chờn theo ánh điện bên đường, có đứa con xa quê nhớ mẹ lạc bước phố
đêm gánh giọt thời gian.
“Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông, bao ngày mẹ
mong con quay về
Ấp trong giấc ngủ. Nhớ bao tháng ngày bé con hồn nhiên
bên dáng mẹ”
Con trở về trong căn gác nhỏ, miên man
trong lòng những hoài niệm về mẹ. Dòng nhật ký cứ tuôn ra những câu văn thiếu
đầu thiếu đuôi, nhưng đó là những dòng mà có lẽ đây là lần đầu tiên con viết về
mẹ. Con xin lỗi mẹ, có lẽ từ bấy lâu nay con vô tâm, con không quan tâm, không
nghĩ đến mẹ để giờ đây con mới hiểu ra rằng, mẹ chính là hơi ấm của đời con. Có
muộn lắm không mẹ, hãy tha lỗi cho đứa con vô tâm này. Con đã thấm thía cái cảm
giác xa mẹ và có lẽ từ nay ký ức về mẹ sẽ mãi đong đầy trong con… Đêm tối lãng
đãng áng mây trôi, không gian im lìm không một chiếc lá rơi, gió ngừng thổi.
Con ngước lên trời cao và nhìn về quê nhà, từ xa xa con trông thấy thấp thoáng
dáng mẹ hiền đang ngồi bên bếp lửa hồng sưởi ấm đôi bàn tay gầy guộc điểm những
nếp nhăn… lần thứ ba con biết mình đang ở giữa những ảo tưởng mà khi con giật
mình đó chỉ là hư vô. Đêm khép cái nhìn ru lòng con bằng hơi ấm của tình mẹ.
-Vi Ánh Ngọc-