Tác giả Vi Ánh Ngọc |
Đêm về khuya, tiếng chổi
quét đường của chị lao công soạt soạt vọng vào căn gác nhỏ. Chông chênh với
ngọn đèn, cầm tập sách trên tay anh vẫn miệt mài đèn sách, nuôi dưỡng những ước
mơ tương lai ngày mai. Sương đêm luồng qua khe cửa nhỏ thấm vào người làm anh
cảm thấy lạnh. Căn phòng im ắng chỉ mình anh với anh, tiếng hơi thở nhỏ nhẹ của
những giấc ngủ say dường như đang truyền cho anh một chút ấm áp nào đó. Lũ bạn
đã ngon giấc, còn mình anh đang thao thức cùng đêm với những con chữ cho riêng
mình.
Đêm hiu hắt làm sao, yên
tĩnh làm sao, không một chút gió, không một tiếng động, không một tiếng cựa
mình, không một chút dư vị nào còn sót lại của ngày. Đêm chênh vênh đến độ mọi
vật xung quanh dường như đê mê một nỗi buồn vây kín. Anh nhìn lũ bạn đang ngon
giấc và muốn làm một điều gì đó để giải vây tâm hồn mình. Cầm chiếc ghita anh
đệm đàn rồi bắt đầu hát.
“Đêm trắng đêm một mình
chong đèn sách
Mà thời gian trôi mãi mãi không ngừng
Nhìn ngoài kia mưa rơi đều trên phố
Đến giảng đường bàn chân bước lẻ loi”
Mà thời gian trôi mãi mãi không ngừng
Nhìn ngoài kia mưa rơi đều trên phố
Đến giảng đường bàn chân bước lẻ loi”
Có lẽ tiếng đệm đàn cùng
giọng hát khàn khàn của anh đã làm ngũ quái của phòng giật mình, rồi từng đứa
thức giấc, có đứa còn mơ hồ trong giây lát và rồi đứa nào cũng tỉnh bừng như
chưa hề có giấc ngủ trôi qua. Căn phòng bỗng trở nên tràn ngập tiếng cười nói
rộn rã, rồi tất cả cùng nhau hát vang lên giai điệu của bài hát “Quãng đời sinh
viên”. Dù không phải là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng tất cả đều thích hát thích ca
nên ai cũng say sưa theo tiếng đệm đàn của anh. Đêm không một chút thanh âm
bỗng chốc trở mình khua nhịp, dường như chiếc lá ngoài kia cũng bắt đầu xào xạc
từng thanh âm, từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua, một chút gì đó ấm áp hẳn lên trên
khuôn mặt của anh. Rồi những ca từ nghe du dương lan tỏa khắp phòng, len qua ô
cửa nhỏ, thổn thức cùng chiếc lá ngoài kia.
“Khi sáng ra cồn cào
trong bụng đói
Chiều đạp xe qua phố xá đông người
Tìm người thân vội hỏi câu chân tình
Quán cơm nào bình dân nhất người ơi”
Chiều đạp xe qua phố xá đông người
Tìm người thân vội hỏi câu chân tình
Quán cơm nào bình dân nhất người ơi”
Cuộc đời sinh viên là
thế! Ai cũng có những lo toan, ai cũng có những nhọc nhằn và chuyện cơm áo gạo
tiền không phải ai cũng được như ý muốn. Anh và bạn anh cũng thế, tất cả đều
xuất thân từ chốn quê nghèo, từ gốc rạ cọng rơm, từ khói bếp lam chiều, từ những
nhọc nhằn trên đôi vai gầy của cha, từ những lo toan trên gương mặt đầy nếp
nhăn của mẹ. Là vậy đó! Bộn bề cuộc sống luôn mang đến những suy tư nên khi ca
từ vừa dứt, tất cả nhìn nhau và đượm những nét ưu tư buồn. Những buổi sáng đến
giảng đường cồn cào trong bụng đói đã trở nên quen thuộc trong anh. Anh hiểu
được điều đó và nhìn lũ bạn, biết rằng trong suy nghĩ của mỗi đứa đều có những
nét đồng cảm giống mình. Thời gian cứ trôi đi và ẩn trên khuôn mặt của mỗi đứa
lúc này có điều gì đó muốn nói, muốn tâm sự nhưng không nói, muốn thổ lộ lòng
mình nhưng tất cả đều lưu lại, ẩn giấu trong suy nghĩ của mỗi đứa. Đêm trở mình
rồi những giọt mưa rơi nhẹ, tí tách cùng thanh âm man mác buồn của đám sinh
viên thao thức cùng đêm thâu.
“Ngày cuối tuần tự tìm
lấy nhiều hình thức công việc làm
Đỡ phần nào quãng đời sinh viên”
Đỡ phần nào quãng đời sinh viên”
Nghe mưa rơi, tiếng đàn
của anh trở nên buồn hơn, tiếng hát của ngũ quái cũng nhỏ dần, dường như tất cả
đang bắt đầu nhường chỗ cho những giọt mưa. Mưa thấm vào anh, mưa nhỏ những
giọt lệ lòng, mưa ướt sũng chiếc đàn trên tay, mưa hắt hiu não nề. Anh nhìn mưa
rơi mà lòng trĩu nặng, rồi đây những tháng ngày còn lại của thời sinh viên sẽ
ra sao, cuộc đời rồi sẽ về đâu? Bao nhiêu câu hỏi cứ miên man trong đầu anh,
anh muốn ngưng phím đàn, nhưng không đàn lại gõ nhịp cùng lời ca.
“Mẹ ơi dù gian khó con
xin hứa chăm học hành
Không phụ lòng mẹ hiền trông mong”
Không phụ lòng mẹ hiền trông mong”
Biết rằng vậy, biết rằng
cuộc đời sinh viên là gian khó nhưng không bao giờ lùi bước trước khó khăn. Và
mẹ là niềm tin để anh vượt qua những khó khăn gian khổ ấy, mẹ là điểm tựa vững
chắc cho anh bước tiếp. Anh tự hứa với lòng mình sẽ vượt qua tất cả và tin rằng
đêm sẽ qua đi, ngày mai sẽ đến và khi bình minh thức giấc những giọt nắng sẽ
lung linh tỏa sáng như những ước mơ của anh vậy.
Rồi tiếng đàn cũng dứt,
lời ca cũng ngưng, cơn mưa cũng bắt đầu ngưng đọng, tất cả đưa màn đêm trở về
tĩnh lặng. Lũ bạn cũng không buồn thức nữa, đứa nào cũng mơ hồ trông cơn buồn
ngủ, không gian lại im lìm như cũ. Ngọn đèn vẫn chông chênh cùng anh bên con
chữ nuôi ước mơ ngày mai.
-Vi Ánh Ngọc-