Lạc bước chiều nay giữa phố thị xôn xao, giữa những thanh âm xô bồ ồn ào,
giữa nắng và gió, giữa khoảng trời mênh mông vô tận, tôi cứ đi, đi về phía
trước, con đường vẫn dài vô tận và tôi cảm thấy mình nhỏ bé đến lạ làm sao.
Ngang qua nơi ấy, nơi mà tôi vẫn thường ngày đi tới, vẫn không gian ấy, vẫn
cảnh vật ấy nhưng đã khác xưa rất nhiều, dường như không gian ấy rộng hơn xưa
khi thiếu vắng đi tiếng cười nói của những trái tim non, vắng đi những câu trêu
ghẹo lúc tan trường. Để giờ đây tôi đứng lặng nhìn thời gian trôi đi, thấy lòng
mình cô quạnh, buồn và lan man theo cơn gió chiều bay đi mãi. Tôi muốn tìm một
cảm giác bình yên cho riêng mình, lặng lẽ và âm thầm nhặt cánh hoa rơi xếp
thành những con chữ, rồi ngẩn ngơ nhìn theo chú chim non đang hót líu lo trên
những chiếc lá vàng mùa thu.
“Lặng nhìn chiều thu lòng nhớ thương ai
Gió đưa man mác gợi những u sầu
Đường xưa nghe lá thu rơi
Chiều nay ra đứng nơi đây
Gió lạnh lòng mang nỗi nhớ”
Gió! Gió cứ đong đưa trên triền ngọn cỏ, gió ru hồn ai, gió gọi thầm giọt
nắng mùa thu. Mùa thu với những chiếc lá vàng bay, những chiếc lá rụng để
nhường chỗ cho những chồi non mới. Chiếc lá ấy mang trong mình một nỗi buồn
thương khi phải xa cành và kết thúc mầm sống của một vòng đời. Còn tôi đang bơ
vơ cô quạnh nhìn dòng đời trôi đi, thời gian trôi đi như chiếc lá mùa thu cuốn
bay đi tất cả. Để rồi chiều nay tôi chợt nhận ra rằng mình còn có một người mẹ,
người mẹ đã từng sinh ra tôi và nuôi tôi khôn lớn trưởng thành, rồi phải đi xa.
Và giờ đây mẹ đang hiện về trong tôi, trong từng ký ức, trong từng hơi thở,
trong từng chiếc lá góp nhặt suốt dặm dài nỗi nhớ.
Ở nơi quê nhà không biết giờ này mẹ đang làm gì? Hay cũng đang ngồi đếm lá
mùa thu và chạnh lòng trông ngóng con thơ. Có lẽ mẹ đang nhìn, mẹ nhìn một cái nhìn âu yếm, nhìn tất cả những
gì đang hiện hữu xung quanh để tìm những kỷ niệm ngây thơ về đứa con thân yêu
của mình. Mẹ đang khắc khoải đợi con về trong một chiều thu lộng gió.
“Mẹ già chờ con ngồi đếm lá rơi
Đếm bao nhiêu lá mà con chưa về
Ngày xưa con bé ngây thơ
Mẹ hay âu yếm bên con
Mẹ bảo mẹ thương con nhiều”
Cái ngày xa xưa ấy, ngày con bé ngây thơ chắc có lẽ giờ này đang hiện về
trong từng ký ức của mẹ. Tóc mẹ giờ đây đã phai màu, năm tháng dần trôi đi mẹ
giờ này chắc già hơn xưa, bàn tay âu yếm con thơ giờ này có lẽ đã mang hình
những nếp nhăn. Bao câu hỏi cứ hiện về trong con, con đang ở rất xa mẹ mà dường
như con đang nằm trong vòng tay mẹ, và được mẹ ru con như những ngày thơ bé.
Lời ru ngọt ngào bên tiếng võng đưa kẽo kẹt.
Và ở nơi đây một hoài niệm về mẹ cứ hiện về trong con, thấp thoáng sau
những cơn gió bay bay là hình ảnh người mẹ vĩnh hằng của đời con. Mẹ như một
ánh sao chói sáng khắp nẻo con đi trong đêm tối mịt mùng. Mẹ là ngọn lửa hồng
sưởi ấm đời con trong cơn giá lạnh. Và biết bao điều con muốn nói nhưng không
bao giờ con thốt ra thành lời bởi cảm xúc ấy cứ dâng tràn trong con rồi lan toả
theo cơn gió chiều bay mãi, bay về bên mẹ để nói những điều con muốn nói. Và
tình mẹ chỉ có vầng dương kia thấu rõ, để rồi cứ mỗi chiều mẹ tựa cửa trông
ngóng về con.
“Thu xưa nhìn lá rơi hoài
Thương con mẹ trông con về
Chờ mong tin con ngày tháng
Lòng đầy lo âu sầu nhớ
Bao lá thu rơi mà con chưa về”
Đã mấy độ trăng tròn rồi trăng khuyết, mấy mùa trăng trôi qua mà bóng con
vẫn mãi xa xăm. Những chiếc lá cuối cùng sắp rụng nhưng con vẫn biệt tăm, bao
lá thu đã được mẹ xếp lại thành nỗi nhớ mong con. Mẹ ngày đêm lo âu sầu nhớ
khắc khoải về con. Nhưng con thì sao?
Vẫn biệt tăm nơi xứ người. Để chiều nay nhìn những chiếc lá rơi, con nghe trong
lòng xốn xang nỗi nhớ, nghe trong đôi mắt mẹ có những dòng lệ tuôn rơi, dòng lệ
rơi theo thời gian trôi. Và những dấu yêu xưa sẽ mãi không phai nhoà trong mỗi
bước con đi.
“Chiều nay ngồi đây lòng nhớ thương ai
Có nghe trong mắt lệ thắm tuôn trào
Còn đâu bao dấu yêu xưa
Giờ đây con đã đi xa
Mẹ già chờ mong con hoài”
Mẹ! Con biết giờ này mẹ đang ngồi thương nhớ về con và đếm từng thời gian
để mong bước con về. Nhưng dòng đời ấy chưa đưa con về bên mẹ, bên vòng tay yêu
thương của mẹ, bên mái tranh nghèo có hình ảnh người mẹ và đàn em thơ đang
ngóng chờ người anh xa quê trong bữa cơm chiều. Nếu có một điều gì để nói, con
sẽ nói một điều xin lỗi mẹ, nếu có một điều ước, con ước sẽ được về bên mẹ ngay
lúc này để cùng mẹ nhặt những chiếc lá cuối cùng của một chiều thu đong đầy
tình mẹ. Và con sẽ nói: con yêu mẹ nhiều.
Ánh chiều đã dần tắt, những chiếc lá mùa thu đã đi vào màn đêm. Tôi ngước
nhìn về phía xa, con đường vẫn dài vô tận, tôi trở gót quay về lối mòn cũ nghe
đâu đó tiếng thu lay động trong lòng. Và rồi bất chợt nhận ra, mùa thu có điều
gì đó rất lạ bên cánh hoa đêm vọng về quê mẹ.
-Vi Ánh Ngọc-