Chơ vơ giữa trời chiều. Lạc lõng giữa thinh không. Anh có
cảm giác như mình đang bị ai đó níu giữ bước chân thầm lặng. Anh muốn bước tiếp
nhưng sao mỏi nhừ gót chân. Anh dùng dằng nơi phố thị xôn xao. Khoảng trời
chiều tô thắm trên triền xanh biêng biếc. Từng chiếc lá rung rinh, xào xạc vòm
lá me bay. Ngỡ như mình vụng về lắm, mình đã đánh rơi thứ gì đó không tìm lại
được. Anh ngang qua giảng đường, cảm thấy mình chơi vơi, lòng bỗng nôn nao.
Giảng đường rộng nhưng lòng anh thấy chật.
Những thanh âm từ phía xa vọng lại, nghe man mác như thấm
vào anh một nỗi niềm bâng quơ. Anh lắng nghe và lần theo từng giai điệu. Du
dương vọng về tình khúc của Trịnh Công Sơn. Anh đã nghe, nghe nhiều là đằng
khác, nhưng chưa một lần anh lạc vào khoảng không tĩnh mịch mênh mông, để thẩm
thấu từng nốt trầm nốt bổng như bây giờ. Nhẹ nhàng và sâu lắng, những ca từ bắt
đầu gói ghém vào lòng anh.
“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi”
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi”
Khoé mắt anh cay cay, cơn gió vô tình thổi hạt bụi bay
vào mắt. Anh vẫn ngồi đây, chỗ ngồi cũ rích, hàng ghế đá thân quen như những
chiều về. Trời chiều ngả màu hoàng hôn, phía đằng xa chú chim non hót líu lo,
gọi màu thời gian đọng lại trong ráng chiều. Anh ngước nhìn về phía ký túc xá,
nơi những giai điệu vang vang hoà quyện vào tâm hồn anh. Dường như nửa mảnh hồn
anh lúc này đang bay bổng theo những thanh âm của “Cát bụi”. Không những thế,
giọng hát ngọt ngào của Khánh Ly chao chao dịu dịu làm sao.
“Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi”
Mái đầu anh vẫn còn xanh, vẫn còn mượt mà như đúng nghĩa
của nó, những sợi tóc tươi sáng vẫn tuôn chảy theo dòng đời. Tuổi đời anh chưa
ngả màu phai, thời trai trẻ đang ngự trị trong con người anh. Nhưng sao, giọng
điệu ấy cứ gợn gợn trong anh, vào một ngày nào đó mái đầu kia sẽ ngả màu phôi
pha và dòng đời sẽ vội vã trôi, để rồi anh rơi vào khoảng lặng cuộc đời mà con
người không thể nào tránh khỏi. Ôi! Nghĩ về ngày ấy anh thấy mình nhỏ bé làm
sao, cô đơn lẻ loi làm sao. Trên cõi đời này không chỉ riêng anh… và quy luật
sinh tử vẫn tồn tại cùng thời gian trôi xuôi. Thời gian vô định gọi anh về.
“Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui”
Từng ngày, từng ngày trôi qua, dòng thời gian không níu
giữ ai bao giờ và anh cũng không ngoại lệ, anh cảm thấy mình già nua theo năm
tháng cuộc đời. Ánh mặt trời lấp ló buổi bình minh rồi vô tình khuất hẳn vào
hoàng hôn cô tịch nó giống như quy luật cuộc đời vậy. Tình yêu con người chông
chênh dễ vỡ, nó có thể xay mòn thành đá cuội rồi theo gió bay đi như kẻ vô
hình. Anh ngỡ như mình đang lạc vào cõi hư vô. Bất chợt nhìn lại “bao nhiêu năm
làm kiếp con người” của mình, rồi lặng theo dòng suy nghĩ. Thanh âm lắng đọng
trong tâm hồn anh, mở lối tìm về để biết rằng phận này mong manh như chiếc lá
ngoài kia.
“Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay... ”
Lời ca ấy du dương định hình trong chiều và như một câu
hỏi lớn gieo vào lòng anh miền giao cảm hư ảo. Đôi chân anh dùng dình bước đi.
Từng điệu nhạc vẫn còn vang vọng phía sau, bỏ lại khoảng không vô tận còn những
bỡ ngỡ trong lòng kẻ miên du. “Cát bụi” như đưa anh vào cõi hư vô. Khoảng trời
mênh mông, hoàng hôn mờ dần. Chao chao con gió về đêm, khe khẽ chiếc lá mang
hình thương cảm. Bước chân kẻ lãng du lạc vào phố thị thênh thang…
-Vi Ánh Ngọc-