Ngập ngừng nắng, đông
bẽn lẽn khoác lên mình chút se lạnh của chiều. Xa thành phố, tôi lên chuyến xe
chiều về với ruộng đồng thôn quê. Chuyến xe từ từ lăn bánh, bỏ lại phía sau sự
phồn hoa nhộn nhịp của thị thành, đi qua những con đường mênh mông bát ngát
đồng ruộng, những cánh cò trắng bay lả cả chiều, nghe ngai ngái mùi gốc rạ còn
trơ lại những màu vàng úa. Những con gió hiu hiu thổi qua, xen lẫn cơn buồn ngủ
làm tôi gật gà gật gù theo vòng xe quay đều. Bác tài ngồi phía trước có vẻ hiểu
được tâm sự của những hành khách ngồi sau, bác bật loa lên, bản nhạc bắt đầu du
dương làm cả hành khách trên xe như tỉnh dậy và ai cũng thả lòng mình lắng
những ca từ sâu lắng trên chuyến xe ấy. Ấm ấm, trầm trầm, bắt đầu bằng mùa đông
rồi sáng soi bầu trời bừng tỏa trong đêm noel, tôi giật mình chợt nghĩ, mới đó
mà thấm thoát đã một năm, từ mùa noel năm trước, giờ đây lại sắp bắt đầu một
hành trình đón Chúa ra đời. Giáng sinh sắp về, nghe lành lạnh, len lỏi hơi vị
của chiều làm man mác những suy tư, chợt chạnh lòng vướng những hoài niệm đã
chôn vào dĩ vãng.
“Ta cùng hẹn nhau xem lễ đêm đông
Vang từng hồi chuông đêm thánh mênh mông
Nghe từng cảm xúc dâng cao thêm niềm tin”
Vang từng hồi chuông đêm thánh mênh mông
Nghe từng cảm xúc dâng cao thêm niềm tin”
Chuyến xe chiều cuối đông mang
tâm trạng của người lữ khách. Một điệu nhạc thôi cũng đủ làm ai đó có những
phút giây chạnh lòng và miên man cùng thời gian đã qua nửa kia của ngày và sắp
sửa bước vào đêm. Tôi nghe từng điệu nhạc bên tai và mở lòng mình để thấu hiểu
hết những ca từ ấy, và bỗng chốc như lạc vào ngày cũ, như vướng thêm chút nhạt
nhòa của ký ức. Muốn quên đi nhưng chẳng lúc nào dừng cảm xúc, để thời gian
lắng đọng mãi khắc khoải lòng người, mãi gợi lên những nỗi buồn thầm kín của
người. Muốn bật tung để vứt bỏ tất cả nhưng chẳng ai có thấu hiểu nên nghẹn lòng
giấu mãi vào tim. Như hư vô giữa trời chiều và ai đó vô tâm trút trái sầu quanh
đây, nghĩ về mùa noel trước như chòng chành chẳng muốn nói ra điều gì và bắt
đầu miên viễn ký ức xa im ỉm trong tim. Cảm xúc dâng cao của ngày ấy, ngày của
hạnh phúc và ngọt ngào, giờ đã mãi xa, chôn dấu vào thời gian, bị khỏa lấp bởi
những vết bụi thăng trầm, và dường như hồi chuông đêm thánh không rộn ràng mà
mênh mông một nỗi buồn không tên.
Lắng nghe ca từ bài
hát, lắng nghe kinh cầu bay khắp cõi nhân gian. Tôi như kẻ du hoang đang lạc
vào thiên đường của đức Chúa cao sang, ở đó tôi không cảm nhận được sự vui
mừng, bình an, ấm áp của dòng người nô nức đón Chúa ra đời, mà trái lại nghe
như miên viễn, cô tịch, không một bóng người, không một dấu chân, chỉ có sự
thầm lặng và im lìm đến hoang sợ. Những gì diễn ra giờ này cũng thế, vòng quay
của bánh xe dùng dình về quê nhà, ở xa xa nghe thấm vào lòng cái trầm mặc của
thời gian xa cách, cái khắc khoải của người đi xa, cái nươm nướp khi được về
lại quê nhà. Những cảm xúc ấy như thì thầm bên tai, và dường như làm dịu nhẹ đi
cái buồn man mác đang len lỏi khắp nơi. Gạt bỏ ký ức xưa, và trỗi dậy niềm ước
mơ cuộc đời đầy thêm tiếng cười, những trái tim, những hạnh phúc vươn mầm sống
nơi nơi.
“Trái tim dạt dào mãi chứa chan tình thương
Nghe lời tình yêu vỗ sóng trong ta
Nghe lời tình thân thắm thiết trong ta
Cho mùa sao sáng noel mãi nở hoa”
Nghe lời tình yêu vỗ sóng trong ta
Nghe lời tình thân thắm thiết trong ta
Cho mùa sao sáng noel mãi nở hoa”
Cuối cùng xe cũng
dừng bánh, bước xuống xe tận hưởng hương vị ngọt ngào của hương đồng gió nội
nghe mát dịu cả người. Nhìn ánh hoàng hôn buông dần, như gõ trái đỏ xuống ruộng
đồng quê hương cho dòng nước thêm ngọt ngào và mát lịm. Tôi quên những gì đã
qua trên chuyến xe vừa lăn bánh xa khuất. Nhìn những em nhỏ đang khoác những bộ
đồ noel lòng cảm thấy vui vui và nhận ra rằng quá khứ hãy để nó là quá khứ,
chôn vào trong dĩ vãng. Cùng bước tới những trang đời tươi mới, để trái tim dạt
dào mãi chứa chan tình thương. Cùng hát khúc yêu thương, cùng đón noel trong an
lành và ấm áp bên gia đình, người thân, để mùa noel mãi nở hoa.
-Vi Ánh Ngọc-