Một chiều ngày hạ, nắng chói chang, con đường mỗi ngày ta
đến trường vẫn in những dấu xưa, có cơn gió ùa vào làn tóc mượt mà, đen muốt
của cô nàng sinh viên Văn khoa trong buổi tan trường. Ta lang thang. Đường phố
thênh thang. Từng mắt nắng lung linh chiếu xuống lòng đường làm rát bỏng đôi
chân trần của kẻ lãng du, có điều gì đó thả vào lòng ta những mơ hồ khi làn tóc
bồng bềnh kia dập dìu theo gió. Ngoài biển Đông cơn gió ùa vào làm mát dịu từng
hơi thở bâng quơ nép cái nhìn sâu lắng sau nụ cười ngượng ngiụ. Đường Xuân Diệu
nghiêng mình, vòng tay ôm biển, ngửa mình đón gió đông. Ta lặng người giữa
thinh không, tìm điệu nhạc ru lòng mình và rồi bất chợt nhìn gót chân hồng nhẹ
bước chiều buông.
“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về”
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về”
Hai mươi hai năm sống với đời, tuổi thơ đã đi qua, những
buồn vui hoà lẫn trong từng ký ức, những hoài niệm ngày xưa lại hiện về, trong
khoảnh khắc ta tìm lại ký ức xa xăm. Ta mở lối nhìn lại mình, thời gian ấy
không dài nhưng đủ để ta trải lòng mình suy nghĩ, tìm lại “Một cõi đi về” ngày
ấy trong ta. Để rồi hôm nay những rung động đầu đời khuấy động tâm hồn ta mân
mê làn tóc xõa bờ vai của người con gái tràn đầy sức sống.
Chuyến đò đời ta luôn chòng chành sóng
nước, vòng xoáy cuộc đời có lẽ ta chưa nếm trải những đắng cay, những nỗi đau
trĩu nặng. Nhưng đã bao lần ta chùng bước giữa đường, có những lúc tưởng chừng
như gục ngã, nhưng rồi ta ngoảnh lại nhìn về phía sau con đường và gượng dậy
lao về phía trước như một con thiêu thân. Con thiêu thân trong ta lên tiếng gọi
ngày mới và ánh bình minh luôn rực sáng phía trời Đông. Nhìn thời gian trôi, ta
thấy mình nhỏ bé trước không gian bao la của đất trời và chầm chậm về phía
trước ta chớm lòng trước vẻ đẹp châu sa của người thiếu nữ Văn khoa.
“Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tim yêu thương vô tình chợt mỏi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người”
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tim yêu thương vô tình chợt mỏi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người”
Đã trải qua bao mùa mưa nắng. Ta vẫn đi. Dòng đời vẫn
chạy cùng thời gian. Thời gian vô biên không níu giữ ai bao giờ. Và ta cũng
thế. Ta đi, đi mãi. Có khi nào ta dừng chân đếm nhịp ta đi? Những khoảnh khắc
vô thường dường như muốn níu giữ không gian và thời gian vô định kia. Ở ngoài
xa hàng trăm con sóng xô bờ, rì rào vỗ sóng như điệu nhạc bay bay vào lòng
những tinh khôi.
“Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà”
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà”
Chiều đã dịu chút nắng. Đôi chân trần vẫn
lang thang. Bãi bờ cát vẫn dịu êm, biển trời một màu xanh ngắt, lũ còng con
đang vui đùa rong chơi trên triền cát trắng. Ta ngước nhìn về phía ấy, người
thiếu nữ ngây thơ theo làn nước long lanh, đùa vui theo từng con sóng, mắt sóng
khẽ cười. Có một ánh mắt ngô nghê.
“Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa”
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa”
Ngày xưa đã đi qua. Cậu bé ngây ngô ngày nào giờ đây có
thể sải cánh bay cao bay xa, vươn mình về phía chân trời tươi sáng, cho ước mơ
mãi bay xa. Vẫn biết rằng cuộc đời luôn đầy rẫy những chông gai và thử thách.
Và ở phía trước, những chuỗi ngày mới đang rộng mở đón ta, có một niềm tin đang
nảy nở trong ta. Ở phía xa, mái tóc chạm gót ngọc vẫn huyền dịu trong từng nét
em cười. Và ta con sóng vô định giữa đời em.
“Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì”
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì”
Biển vẫn xanh, hàng dương gió thổi vi vu. Ta đứng nhìn lũ
còng con đua nhau lướt sóng, ngắm em cười gọi hồn ta xao động rồi buông mình
giữa trời chiều mênh mông. Có điều gì đó vờn gọi ta trong ánh hoàng hôn cô
tịch, vệt loang chiều buông dần rồi khuất mãi phía trời xa. Bất chợt mỉm cười
nhìn biển vào đêm. Ta giật mình nhìn lại tuổi thời gian ta đi.
-Vi Ánh Ngọc-