người đàn bà lắm ưu phiền gom chai
bóng chiều bảng lảng tịch nhoài
Mồ côi kiếp sống lặng thinh
tháng ngày rong ruổi mặc mình. Đói no
ve chai góp nhặt tò vò
nón cờn mưa nắng. Ai cho - đỡ lòng.
Cuối chiều không chút nắng đông
nửa tê buốt giá, nửa trông bao người
rầu rầu trơ trọi nụ cười
sân chùa khép lặng buồn trôi dòng đời.
-Vi Ánh Ngọc-