đan miền óng
ánh vòm uyên sâm cầm
giăng ngang khóe mắt cười thầm
đượm lòng hoang dại ngỡ âm thanh rời.
giăng ngang khóe mắt cười thầm
đượm lòng hoang dại ngỡ âm thanh rời.
Áo em chết lịm hồn tôi
chênh chao chút nắng bồi hồi chút mưa
làm sao tả hết cho vừa
lẫn màu đen trắng ban trưa ngỡ ngàng.
Áo em giọt nắng vội vàng
bời bời điên đảo mơ màng thực hư
bỗng đâu một thoáng vô tư
lạc
dòng thơ cũ bây chừ… miên du.-Vi Ánh Ngọc-