Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Lưu bút ngày xanh

Những kỷ niệm tuổi học trò với tôi đã đi qua bao mùa. Nhưng có lẽ những ký ức về một thời cắp sách đến trường chẳng bao giờ phai nhòa trong tôi. Cứ mỗi độ hè về, khi tiếng ve sầu rả rích ngân vang, khi cánh phượng nở bung sắc đỏ trên nền trời, tôi lại ngồi lật lại từng trang lưu bút ngày xưa, để làm sống lại trong tôi một thời, mà có lẽ chẳng bao giờ trở lại.
Chiều nay, những cơn mưa trái mùa rơi nhẹ nhàng trên phố, phố đông người bỗng chốc vắng tanh. Chiều trong tôi gợi buồn, kéo theo những cơn mưa lả chả, những đám mây u ám làm cảnh cũng buồn. Tôi cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, thấy mình nhỏ bé làm sao. Nhặt cành phượng vĩ đã ướt sũng trong mưa, bỗng thèm quay về kỷ niệm ngày xưa và đâu đây dòng thời gian quay ngược về quá khứ. Ở nơi đó, tôi và ai vẫn chờ nhau trong những buổi tan trường và con đường giăng đầy những kỷ niệm đã đi vào miên viễn của tôi. Trời chiều nghe miên man như chính lòng tôi vậy.
“Lòng xao xuyến mỗi khi hoa phượng rơi
Nhắc lại câu chuyện buồn”
Tuổi học trò đã khép lại và chôn chặt trong tôi một mối tình thơ ngây đến nhường nào. Nó là mối tình đầu và cũng là mối tình đẹp nhất trong tôi. Người ta bảo “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” có lẽ vậy, mối tình đầu của tôi đã đi vào dĩ vãng nhưng với tôi nó chẳng bao giờ phai nhòa. Ngày ấy tôi vừa tròn mười tám, em thơ ngây với tuổi trăng tròn, tôi là lớp đàn anh sắp ra trường, em mới chập chững bước vào trường, thế mà sự tình cờ đã níu kéo em và tôi lại với nhau và rồi thứ tình yêu của tuổi học trò bung nở, để chúng ta có những tháng ngày thần tiên dưới mái trường đã khắc sâu bao kỷ niệm.
Tôi còn nhớ như in buổi đầu tiên gặp em. Một cái nhìn trìu mến trước cổng trường đã làm tôi xao động. Ngày ấy, em xin đi nhờ xe tôi, tôi vui vẻ đưa em về trên con đường mỗi ngày tôi đã đi qua, hai kẻ xa lạ gặp nhau lần đầu, không ai nói một câu trên quãng đường dài gần 10 cây số. Và rồi, em xin dừng ở một nơi mà tôi cứ ngỡ là nhà em, nhưng thật ra nhà em còn đi thêm một đoạn nữa. Tôi về, em cũng lang thang đi về. Thế rồi, những chiều sau, cứ mỗi giờ tan trường em lại đứng đợi tôi trước cổng trường, tôi vẫn vô tư đưa em về nơi cũ mà chẳng hiểu điều gì. Có lẽ tôi vô tư đến độ vô tình… Rồi một ngày chính em là người nói với tôi lời yêu, tôi ngỡ ngàng giật mình nghĩ về những ngày đã qua và cảm thấy mình sao khờ khạo đến thế… Thời gian, tôi đã yêu em và chúng mình có những kỷ niệm đẹp nơi cổng trường đã không biết bao lần đưa đón.
“Và thuở ấy biết bao nhiêu buồn vui
Gói trọn trong tuổi đời
Tình đẹp như trang giấy kết vần thơ
Như một nụ hoa trắng”
Chuyện tình tôi và em đẹp như bài thơ. Mặc dù có những giây phút giận hơn nhưng đó chưa đủ để chúng mình phải xa nhau mà đó càng làm cho chúng mình hiểu nhau hơn, yêu nhau nhiều hơn. Ba năm, gắn bó biết bao kỷ niệm dưới mái trường và cũng gần một năm tôi yêu em cũng từ mái trường ấy. Ngày chia xa mái trường, cũng là ngày tôi tạm biệt em để bước tiếp một chặng đường mới trên con đường tôi đã chọn. Ngày đó, em trao tôi dòng lưu bút và hẹn tôi ngày trở về, tôi vuốt mái tóc em và hứa sẽ trở về trong một ngày gần nhất. Phút lưu luyến tôi đã ôm chặt lấy em, không muốn buông tay… Chuyện tình mình viết lên cổ tích của hai chúng ta. Nhưng rồi, ngày tôi trở về, ngày mình bên nhau cũng là ngày chúng mình phải xa nhau, để lại nỗi đau giăng đầy trong tôi.
“Biết nói gì tình ta trót chia phôi
Khép tâm tư dành riêng mến một người
Ngày xanh ơi! Ngày xanh chết trong tim
Biết đâu mà tìm”
Em đã không giữ lời hứa đợi tôi về. Không một lí do, em đã tìm cho mình cuộc tình mới. Gặp lại em, chưa kịp mừng vui, tôi ngậm ngùi trong chua xót. Trong đêm tôi quay về và trở lại lần nữa, trả lại em tập lưu bút với biết bao kỷ niệm đã in sâu trên những trang giấy. Tôi khép lại cho riêng mình mối tình tuổi học trò thơ ngây còn mang dang dở, nghe mặn mòi dòng lệ đắng bờ môi.
Những cơn mưa trái mùa đã ngưng lại. Trời cũng đã vào đêm, những bóng điện đường đã chiếu sáng. Có lẽ muốn soi rọi trên lối tôi về. Cánh phượng hồng vẫn còn trên tay, nhưng ký ức về chuyện tình buồn vẫn còn đọng lại trong tôi… khép màu xanh của ngày, tôi thả tâm hồn mình vào đêm tôi, tìm lại cho mình một cảm giác bình yên, tìm lại nụ cười để tiếp tục cuộc hành trình trên con đường mà mình đã lựa chọn.
                                                                      -Vi Ánh Ngọc-