Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Dưới bóng hoàng hôn

Hoàng hôn nơi quê nhà tác giả
Soi mình dưới bóng hoàng hôn
vắt ngang mùa nhớ bồn chồn... ngày xưa
quê nghèo tiếng võng đong đưa
kẽo cà kẽo kẹt cho vừa lời ru.

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Đi tìm bọt nắng

            Ta tìm bọt nắng như tìm 
                                  lá diêu bông...
Ru tôi hồn Trịnh ngập ngừng
đi tìm bọt nắng lưng chừng Quy Nhơn
đan miền hạ trắng (*) chờn vờn
đêm xưa biển nhớ (*) vồ con sóng lòng.

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Quái!

Tác giả Vi Ánh Ngọc
Long đong
mấy bận bùa yêu
ngoảnh đầu nhìn lại
liêu xiêu một thời.

Chuyến xe cuối cùng

       Chiều nay, buổi học cuối cùng của năm để được về quê ăn tết. Nơi giảng đường những lớp học thưa thớt dần, những gương mặt háo hức cứ ngóng đợi tiếng kẻng vang lên để được về nhà. Và rồi cũng đến, buổi học cuối cùng của năm đã kết thúc, các bạn chào nhau, chúc nhau năm mới rồi chia tay ra về. Tất cả đều chuẩn bị từ trước, lần lượt những chiếc va li, ba lô được xách ra cổng trường đón đợi chuyến xe buýt về bến xe trung tâm.

Noel lạnh

           Những cơn gió ùa đến làm nó se lạnh. Giờ đây nó đang cô quạnh trong một túp lều bỏ hoang ở giữa chợ... Đêm nào cúng thế, nó về nằm co lại trong bộ quần áo rách tả tơi và nghĩ về thời quá khứ của mình.đêm nay trong sự se lạnh của khí trời mùa đông. Mọi người đang đón chào noel, những đứa trẻ cùng trang lúa với nó đang được vui thỏa thích cùng gia đình, ông già tuyết. Còn nó, nó ngậm ngùi và tự hỏi...

Giao mùa


Rảo nắng về cuối phố
vội vàng chở đông đi
em nghe gì trong gió
lời thì thầm hoa cỏ.

Chuyến đò cuối năm

          Còn ít giờ nữa thôi là đến giao thừa, giây phút đón chào năm mới, bỏ lại phía sau với bao nỗi nhọc nhằn vất vả. Đến giờ tất cả mọi người đã sum họp với nhau bên gia đình, hình như tất cả mọi nhà đã rước ông bà tổ tiên về vui xuân. Thế nhưng, ở phía ngoài sông nước dập dềnh kia, trên nhánh sông quê, mẹ tôi vẫn đang nhọc nhằn chèo những đường chèo cuối đưa khách sang sông, kiếm thêm những đồng tiền lẻ để về đón tết cùng với những đứa con thơ.

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Tuổi thơ lục bình

                 Chiều nay trên chuyến xe về quê, dọc ven đường tôi nhìn thấy những bông lục bình trôi mơn man trên dòng nước ven con đê đầu làng. Xe dừng, tôi bước xuống đã ngửi được vị tanh xen lẫn hương thơm ngan ngát của những cánh hoa lục bình. Những đứa trẻ đang vui đùa, bỗng thấy tôi bước xuống, bọn chúng reo lên “Anh Hai về rồi kìa”. Tôi ôm chầm lấy chúng, tôi nhìn những bông lục bình tím ngắt đang đong đưa trên tay bọn trẻ mà nghĩ về thời trẻ thơ của mình.

Nợ

Tác giả Đỗ Thị Minh Trang
                       Tặng Vi Ánh Ngọc
Cánh cò chao nghiêng trên từng vạt nắng
Ta nợ em một giây phút tình cờ
Ta nợ em trên “áo trắng” một vần thơ
Ta chưa ngỏ hay là không muốn ngỏ

Lan man chiều nội trú

Mẹ, các em và anh con dì Hai
          Từng cơn gió lướt qua xôn xao xôn xao, chiếc lá vàng rơi nhẹ, khe khẽ dư âm vọng lại một nỗi buồn miên man. Nơi căn gác không tên, người trai trẻ xa quê trong lòng cảm thấy xốn xang nỗi nhớ nhà, nhớ quê da diết. Chiều Quy Nhơn lặng lẽ, hoàng hôn buông thả dần theo thời gian. Lòng chênh chao, bỗng thấy hiện về trong ký ức xa xăm hình ảnh người mẹ thân thương, triều mến. Đã bao mùa trôi qua mẹ lặn lội thân mình chống chịu với mưa xa, bão táp, nắng cháy sờn vai góp nhặt từng chén cơm, manh áo nuôi lớn đời tôi. Cả cuộc đời vất vả của mẹ đã tạo cho tôi con chữ, nuôi tôi trưởng thành trên con đường đầy chông gai và thử thách. Mẹ! Niềm kiêu hãnh của đời tôi.

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Loang tím mộ chiều

Mộ đôi nhân tình trẻ
Chàng công tử xứ Gò Công (1)
đem lòng nhung nhớ sắc hồng Văn khoa (2)
trai tài gái sắc - phận nhòa
bên hồ Than Thở trăm hoa rủ sầu.

Mối tình đầu

Ảnh gửi từ Hà Nội
Lối chiều vời vợi xa xăm. Đôi chân phiêu lãng qua mấy con đường phố biển. Biển in hình mắt nắng chao chao. Con gió nhẹ đưa trên triền sóng. Ta đưa tay hứng lấy nắng chiều mà nghe quanh quẩn đâu đây tiếng ai đó vọng về. Mùa này chẳng phải mùa xưa, mà nghe thân quen quá vậy. Cảnh này chẳng phải cảnh xưa và hình bóng ấy cũng chưa một lần chạm mặt. Thế nhưng sao khắc khoải trong tâm hồn một nỗi niềm miên man khó tả. Bước chân không còn vội vã mà dường như chẳng muốn bước đi để lắng trong tiếng chiều mà nghe thanh âm từ xưa vọng về. Em là ai mà lòng ta xao động chỉ vì những câu nói bâng quơ, chỉ vì tấm ảnh còn thướt tha màu áo trắng trinh nguyên. Có lẽ, tuổi mười tám là cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, và em đã chiếm trọn hồn ta từ dạo ban đầu không gặp gỡ ấy.

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Thầy tôi - giọt đắng cho đời…

Thầy tác giả
Đưa tay hứng giọt mưa đông
hiu hiu con gió vỡ lòng. Ngày xưa…
tôi về đường vắng ban trưa
tóc tiên hồng thắm cũng vừa ngát hương.

Cô láng giềng

Cô cười mà lòng tôi rơi lệ
Một chiều ngược gió, tôi về thăm lại quê nhà sau bao tháng ngày xa cách. Con đường dẫn vào làng xanh mướt những đám cỏ non tơ, đồng nội ngan ngát một làn hương. Đâu đây ký ức tuổi thơ hiện về, niềm hoài cổ đưa tôi ngược dòng thời gian tìm về tuổi mơ. Dưới nắng chiều, đan xen những sợi gió như quấn lấy tâm hồn tôi. Vỡ òa nhìn về nơi ấy, bỗng thèm nghe ai đó vọng bên tai những tiếng cười đùa tinh nghịch. Ôi! Quái lạ làm sao, hình bóng mơ duyên ngày xưa cứ vẩn vơ khi về qua nơi ấy. Nắng chiều như phiêu lãng, bồng bềnh cùng lòng người trên lối đi về.

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Không đề

Tác phẩm "Hồn quê"
                   Cảm tác từ tác phẩm 
            "Hồn quê" của Vi Ánh Ngọc
Em bé cắm sào trên bến nước
Hồn nhiên nhìn lại mặt hồ thu
Gờn gợn lao xao dòng nước ngủ
Sen đồng thanh thản điểm màu hoa!

Hương xưa

Bỗng dưng thèm nghe ai đó kề bên tai, nói những lời thì thầm, dù chỉ một điều đơn giản. Chiều không vội vàng, chiều nhè nhẹ đưa theo làn gió. Em rảo bước trên lối quê, nhìn chân mây tim tím phía cuối trời và bỗng thấy lòng vương một mùa xa. Đã mấy mùa trôi qua mà sao ký ức cứ nhập nhờ không buông trôi. Nhìn những hoa cỏ may phất phơ theo gió, em muốn níu giữ lại để cho riêng mình những gì của chiều, của gió và của ngày đang dần đi vào tối. Buổi chiều nay không giống như chiều xưa, chiều nay dùng dình chầm chậm chứ không còn những bông đùa như một chiều ngược về quá khứ. Em nhìn trái chiều buông dần với hoàng hôn mà nghe đâu đó trong tim một nỗi buồn hoang hoải.

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Mắt nắng Phù Mỹ 2

Trường THPT số 2 Phù Mỹ

Chiều nay, khi bóng nắng sân trường dịu dịu, lũ chúng em - những giáo sinh thực tập trường THPT số 2 Phù Mỹ, bỗng giật mình ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, nhìn những chiếc bóng mong manh trên mỗi bước đi bỗng thấy lòng mình còn vương vấn một điều gì đó… và chẳng ai nói nên lời. Thời gian thấm thoát trôi qua như một con gió, con gió chẳng vô tình mà cũng chẳng cố tình với ai cả. Theo quy luật dòng đời con gió mãi trôi đi. Ngoảnh nhìn khoảng không hiện hữu mà như vô tận nơi hàng me, ghế đá, nơi khuôn viên đầy màu xanh ai cũng thấy lòng lưu luyến. Mới đó mà đã 7 tuần trôi qua, 7 tuần với những buồn vui, với những nhịp đời rộn rã… tất cả chỉ còn ở phía sau.

Đóa hồng không tên

Tác giả Đào Thị Thanh Thủy
                        Tặng Vi Ánh Ngọc
Xuân đến ta chếch choáng với bàn tay ấy
Để đông kiếm tìm đóa hồng vỡ - không tên
Hồn giai nhân vương vấn cả ngày đêm
Vòng trọn vẹn, tình trọn vẹn mà sao tim vẫn khuyết?
Tâm hờ hững, tay hờ hững thả tình trôi vào miền vĩnh viễn vô tâm...

Vì đó là em


Đã mấy mùa trăng đi trăng lại lại, mấy mùa giậu mùng tơi trước nhà nở rồi lại tàn. Thời gian chầm chậm đi qua, tình yêu giữa ta và em vẫn như ngày nào, vẫn như những cánh hoa đua nở trong những sáng bình mình mà ta đón đợi, khi ánh mặt trời soi rọi một miền thương. Mười tám tuổi của bốn năm về trước cứ quẩn quanh trong tâm trí ta, em vô tư hồn nhiên đến lạ. Còn ta hai mươi nhưng vẫn có cái gì đó khờ khạo khi rụt rè với tiếng yêu đầu tiên. Hôm nay, dưới bóng hoàng hôn tím những chân mây, em tựa vào bờ vai ta, cũng cái nhìn đầy trìu mến, thân thương ấy. Em nở nụ cười hỏi ta bằng lời bông đùa, bằng ánh mắt của thiếu nữ đã qua rồi cái tuổi mười tám. Hai mươi hai tuổi, em có những cái nhìn khác hơn, lớn hơn và tất nhiên trong suy nghĩ cũng khác đi. Câu hỏi ấy làm ta ngờ ngợ đến nao lòng!

Hương mạ

Nơi quê nhà tác giả

Hương mạ non
thơm màu nắng mới
đồng quê ta thẳng cánh cò bay
dòng sông chảy một màu xanh thẳm.

Nhật ký của mẹ

Nắng chiều rọi xuống lòng đường, con lang thang một mình giữa sự ồn ào náo nhiệt của phố thị. Dòng thời gian cứ tuôn chảy, đếm từng con gió trôi qua mà nghe lòng man mác nhớ về mẹ. Đã mấy tháng rồi con không về bên mẹ. Ôi bỗng thèm một tiếng gọi “mẹ ơi” mà sao con nghe chới với vô cùng, giờ này con đang ở rất xa, xa lắm mẹ ơi. Như gần như xa, con vô định giữa trời chiều cô quạnh. Không gian chiều cứ mờ dần trong mỗi bước con qua, để lắng nghe từng câu hát mà ngày xưa còn vẫn thường ngồi hát bên mẹ mỗi khi chiều về. Và chiều nay, trơ trọi đến nhường nào, con muốn quay về cổ tích ngày xưa để nghe lời ru của mẹ. Tiếng ru chiều ấm mãi đời con.

Diệu vợi khúc ru mùa

Tác giả Thủy Linh Lung
                             Tặng Vi Ánh Ngọc
Cánh cò rảo nắng chở đông đi,
Ngọc thơm, hương gầy mùa vàng hẹn hứa.
Cánh nắng hồn nhiên, cánh lòng ai phấp phỏng,
Đợi xuân về hong mái tóc quê khô.

Chợ đời

Tác giả Vi Ánh Ngọc
Chợ đời bán gió mua trăng
ta đem bán những thăng trầm thời gian
chợ đời đoạn khúc quan san
ta chưa mua nổi hành trang cuộc đời.

Mưa đông… uống trà suối trăng

Những cơn mưa chiều lất phất rơi. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Quy Nhơn vào đông không đủ làm cóng da người. Trời chiều buông dần theo tiếng mưa, mưa tí tách, mưa dùng dình theo gió. Lũ chúng tôi năm người ngồi uống trà trong căn phòng nhỏ, hương trà tỏa quanh, căn phòng trở nên ấm lạ. Bên ngọn đèn năm đứa chúng tôi ngồi kể chuyện… suối trăng.

Trở về với mùa đông

Tàn đêm, trời vỡ bình minh
rón rén đằng đông nụ cười ái hậu
co mình trong chăn bông, cảm giác lành lạnh len lỏi qua hơi thở
bật dậy nhìn chiếc lá rung rinh, nghe gió trở mùa
ly cà phê chát đắng, mặn mòi buổi sớm ban mai.

Tấm áo chiến sĩ mẹ vá năm xưa

Thầy và chị tác giả

Chiều nay tôi và Thầy vào quán cà phê ngồi nhâm nhi từng giọt cà phê đắng. Khói thuốc bay trắng khoảng không gian nhỏ bé nơi góc quán thân quen. Tôi nhìn Thầy, mái đầu đã điểm sương, những sợi tóc bạc thấp thoáng sau nếp nhăn càng lộ rõ trên khuôn mặt Thầy. Thầy nhìn tôi mỉm cười bâng quơ, rồi đưa điếu thuốc hít thật sâu vào tận bên trong. Bất chợt Thầy thở dài với câu nói gợi buồn “đã mấy mươi năm rồi mà sao vẫn còn đó những ký ức như mới ngày hôm qua”. Ánh mắt u buồn ấy hiện lên như một nỗi lòng trăn trở cứ dồn nén rồi buông ra theo cơn gió chiều bay mãi. Tôi có cảm giác dường như Thầy muốn tâm sự một điều gì đó nhưng sao khuôn mặt suy tư ấy cứ đượm buồn theo làn khói thuốc bay.

Gửi Huế

Huế rất Huế trong tôi những khoảnh khắc
chưa một lần đến với Huế mộng mơ
chiều nghiêng nghiêng bên chiếc nón bài thơ
tím màu tím Huế ngây thơ dịu dàng.

Quãng đời sinh viên

Tác giả Vi Ánh Ngọc

Đêm về khuya, tiếng chổi quét đường của chị lao công soạt soạt vọng vào căn gác nhỏ. Chông chênh với ngọn đèn, cầm tập sách trên tay anh vẫn miệt mài đèn sách, nuôi dưỡng những ước mơ tương lai ngày mai. Sương đêm luồng qua khe cửa nhỏ thấm vào người làm anh cảm thấy lạnh. Căn phòng im ắng chỉ mình anh với anh, tiếng hơi thở nhỏ nhẹ của những giấc ngủ say dường như đang truyền cho anh một chút ấm áp nào đó. Lũ bạn đã ngon giấc, còn mình anh đang thao thức cùng đêm với những con chữ cho riêng mình.

Những cánh diều trong đêm


Vào hè, khi những chùm phượng vĩ bung sắc đỏ trên nền trời cũng là lúc các cô cậu học trò gấp sách vở “thư giãn” sau những tháng ngày miệt mài đèn sách. Các bậc cha mẹ thường chọn cho con mình những chuyến du lịch xa nhà, những chuyến dã ngoại, hay về quê thăm ông bà… Những phụ huynh bận công việc không đi xa nên cho con mình vui chơi mùa hè ngay trong lòng thành phố.

Nợ em

Nợ em một chiều mưa
anh vô tình đến trễ
trên những lối đi về
mưa giăng đầy ướt sũng.

Phượng hồng (2)


Tôi đến sân trường một buổi chiều tĩnh mịch, những cánh phượng hồng rơi đầy khắp lối đi. Ngơ ngác nhìn sân trường vắng lặng, nghe chú ve sầu kêu rả rích, một thoáng đượm buồn làm se se tâm hồn tôi. Nhặt cánh phượng hồng trên triền cỏ xanh, nơi tôi và ai đó vẫn thường ngồi sau mỗi buổi tan trường, nhìn cảnh trời chớm thu lòng bỗng thấy chao chao, rồi chợt hiện về trong tôi hoài niệm của một thời dấu yêu.

Phượng hồng (1)

Mùa phượng lại trổ hoa. Chen vào những cánh hoa tươi thắm, bung nở màu đỏ trên những tán cây xum xuê rộng lớn, là những chú ve sầu lột xác, kêu râm ran. Ve sầu kêu làm phượng cũng buồn, lại một mùa chia xa với những tháng hè thiếu nụ cười của ấy. Ngày mai, sân ga có một người ở lại tiễn một người đi. Bỗng thấy mình cô đơn làm sao, ngày mai sẽ đến hay sẽ đi? Rồi bất chợt tắt lịm những câu hỏi của ngày mai, khi hoàng hôn sắp về núi. Đại lộ đông người nghe xôn xao, bỗng lặng im như lòng mình im lặng. Tìm quanh đây, một điệu nhạc ru lòng mình. “Phượng buồn” càng buồn thêm, gió chiều lao xao ngóng đợi ký ức của ngày xưa.

Áo em

Áo em trong trắng trinh nguyên
đan miền óng ánh vòm uyên sâm cầm
giăng ngang khóe mắt cười thầm
đượm lòng hoang dại ngỡ âm thanh rời.

Rợp bóng những hàng cây


        Vào hạ, khi ve sầu lột xác, con người cảm thấy nóng bức thì những con đường ở Quy Nhơn vẫn mang lại cảm giác dễ chịu cho mọi người bởi những bóng cây xanh trùm mát rượi. Thành phố bên bờ biển này uốn mình như một lưỡi liềm vòng tay ôm biển tạo nên sự hài hòa, dịu mát mỗi khi hè đến. Có lẽ thiên nhiên và con người nơi đây đã ban tặng cho mảnh đất thi ca này những con đường đầy màu sắc, rợp bóng những hàng cây xanh mát tạo nên vẻ đẹp trầm mặc nhưng không kém phần sinh động, dồi dào sức sống.

Phố biển giăng mưa

Tìm về phố
biển giăng mưa
câu ca thuở ấy
sao vừa mắt em.

Nhớ mùa noel


Ngập ngừng nắng, đông bẽn lẽn khoác lên mình chút se lạnh của chiều. Xa thành phố, tôi lên chuyến xe chiều về với ruộng đồng thôn quê. Chuyến xe từ từ lăn bánh, bỏ lại phía sau sự phồn hoa nhộn nhịp của thị thành, đi qua những con đường mênh mông bát ngát đồng ruộng, những cánh cò trắng bay lả cả chiều, nghe ngai ngái mùi gốc rạ còn trơ lại những màu vàng úa. Những con gió hiu hiu thổi qua, xen lẫn cơn buồn ngủ làm tôi gật gà gật gù theo vòng xe quay đều. Bác tài ngồi phía trước có vẻ hiểu được tâm sự của những hành khách ngồi sau, bác bật loa lên, bản nhạc bắt đầu du dương làm cả hành khách trên xe như tỉnh dậy và ai cũng thả lòng mình lắng những ca từ sâu lắng trên chuyến xe ấy. Ấm ấm, trầm trầm, bắt đầu bằng mùa đông rồi sáng soi bầu trời bừng tỏa trong đêm noel, tôi giật mình chợt nghĩ, mới đó mà thấm thoát đã một năm, từ mùa noel năm trước, giờ đây lại sắp bắt đầu một hành trình đón Chúa ra đời. Giáng sinh sắp về, nghe lành lạnh, len lỏi hơi vị của chiều làm man mác những suy tư, chợt chạnh lòng vướng những hoài niệm đã chôn vào dĩ vãng.

Rủ nhau giăng câu


Dịp cuối tuần, tôi về quê thăm ngoại. Buổi sáng, các cụ đến nhà uống nước trà với ngoại, nghe các cụ thì thầm “Năm nay coi bộ trời không mưa, đồng ít nước nhưng được cái trời phú, cá đồng lũ lượt kéo về, bà con mình có vẻ rộn rã hẳn lên”. Các cụ bàn tán năm nay đồng mình cá tràu nhiều, có người giăng câu một đêm hơn hai chục ký. Tôi nghe đến giăng câu, đến cá tràu bỗng dưng cảm thấy thích thú. Lúc nhỏ về quê, ngoại thường dẫn tôi đi giăng câu, tôi thích cái cảm giác thả mồi rồi chờ cá đớp. Vậy đó, nên tôi ngồi bên trong chăm chú lắng nghe các cụ kể chuyện giăng câu nhà nọ, nhà kia và ao ước được đi giăng câu lần nữa.

Người là niềm tin tất thắng


Một chiều chớm thu, vẫn con đường ấy tôi vẫn đi, đi như một người khách lữ hành đang lạc giữa sa mạc vô biên. Con đường bỗng trở nên có điều gì khác lạ hơn, dường như thân quen hơn, ấm áp hơn. Và có lẽ tôi bắt đầu cảm nhận được hơi ấm chiều thu khi nghe những thanh âm dịu nhẹ thoảng theo chiếc lá bay. Bất chợt tôi nghe đâu đó vọng lại giai điệu ca từ bài hát “Người là niềm tin tất thắng”, tôi ngước nhìn về phía trước mới phát hiện ra con đường tôi đang đi mang tên Nguyễn Tất Thành. Ca từ bài hát về con đường tôi đang đi dường như có sự giao hoà, và tôi nhận ra rằng chủ thể chỉ là một và mãi mãi chỉ có một mà thôi. Và có lẽ ai trong chúng ta cũng biết rằng đó là Bác, là Hồ Chí Minh, là người cha vĩ đại của dân tộc, là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của dân tộc Việt Nam.

Mùa đi…

Chiều lặng tiếng đi của chiều
vin vào màn trời êm ả
đại lộ An Dương Vương vắng những bước chân
tiếng khua của gió lật tung làn cát mỏng manh
thanh âm xào xạc, chim én báo mùa về.

Nỗi buồn hoa phượng


Cứ mỗi độ hè sang, tôi lại nghe râm ran tiếng ve kêu bên hàng phượng vĩ quanh giảng đường, nơi mà tôi và em vẫn chờ nhau trong những buổi tan trường. Và chiều nay đi về, chỉ mình tôi lang thang, vẫn hàng phượng vĩ ấy tiếng ve kêu rả rích thấm đượm một chút buồn chia xa. Nhặt hoa phượng rơi, tôi nghe tim mình chan chứa một hoài niệm của những tháng ngày đã qua, văng vẳng đâu đây những giai điệu man mác gợi gợi buồn làm cho ai đó đếm từng cánh hoa mà nghe nặng trĩu lòng mình.

Xuân này con không về

Những cánh mai đào đang lung linh khoe sắc, xuân đã về trên đất trời Việt Nam. Đất nước thanh bình đón mùa xuân mới. Nhưng có ai biết được rằng để có mùa xuân tươi đẹp như hôm nay, bao thế hệ cha ông đi trước đã vĩnh viễn nằm xuống lòng đất Mẹ muôn đời bất diệt. Có những mùa xuân đi qua, mùa xuân lại về nhưng chiến trường thép súng đang còn xoay máu quân thù nên mùa xuân họ gửi lại phía sau lưng. Hôm nay trên khắp đất trời Việt Nam đã và đang nở những sắc hoa tươi thắm trong mùa xuân mới, trong những ngày này mỗi con người của thế hệ chúng ta hôm nay hãy dành một khoảng thời gian dù là nhỏ nhoi quay ngược thời gian, nhìn lại một thời cha ông đã đi qua để mà tưởng nhớ, để mà biết ơn thế hệ đi trước đã cho chúng ta những mùa xuân tươi đẹp như hôm nay. Hòa chung trong bầu không khí ấy, tôi và bạn hãy cùng lắng nghe người trai chinh chiến thuở xưa tâm tình khi không về bên mẹ hiền cùng đón mùa xuân, qua ca khúc “Xuân này con không về” của nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân.

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Nỗi buồn đêm đông


Giật mình thức giấc giữa đêm khuya, thấy lòng mình se lạnh. Mở cửa bước ra ngoài thềm, đêm đông im lìm lặng lẽ. Ngọn đèn đêm sáng lung linh hòa quyện vào thanh âm chiếc lá rơi, xào xạc bay theo gió. Anh ngồi bên hiên thềm nhặt chiếc lá rơi và thao thức nhìn đêm lặng lẽ đi qua. Sương đêm bắt đầu thấm vào làn da anh, bây giờ cái lạnh vây kín thật rồi. Lạnh và cô đơn trong đêm khuya vắng, anh muốn nghe một bài hát để làm dịu đi nỗi trống vắng kia. Cầm chiếc điện thoại, anh bật vào file nhạc, giọng hát Thanh Tuyền nhè nhẹ cất lên, ca từ bắt đầu hòa quyện vào giai điệu. Bài hát thật buồn, khi những ca từ đầu tiên đặt vào anh một một câu hỏi nghe miên man nỗi buồn “nhớ không?”. Rồi anh nhận ra đó là ca khúc “ Nỗi buồn đêm đông” của nhạc sĩ Anh Minh. Ca khúc hợp với tâm trạng lòng người làm sao. Đêm khẽ khàng theo từng giai điệu.

Hắt hiu mảnh đời

Trước sân chùa
một chiếc lá
lơ lửng đơn bóng
ngọn gió lắc lư
cướp đi mầm sống nhỏ nhoi.

Noel về


Một chút se lạnh, một chút lẩy bẩy của mùa đông, tất cả đều tôn tạo cho noel thêm ấm áp. Một tối cuối đông, tôi cùng Thầy ngồi trên chiếc xe đã phai màu sơn, chạy tà tà quanh mấy con đường Quy nhơn, những hoa văn, nào là hoa, nào là chữ được vuông vẽ bên những khung hình, chạy bên những dòng điện nhấp nháy càng làm cho đêm đẹp hơn. Những quán cà phê, những nhà hàng cũng rộn ràng lên, bởi sự có mặt của những ông già noel, những túi quà, những ngôi nhà và rất nhiều những gam màu trắng lung linh, những tuyết rơi… càng làm cho phố thêm sắc. Nhìn những gì đang diễn ra, Thầy tôi khẽ cười và bật lên câu hát:

Mưa chiều chủ nhật

Chủ nhật…
mưa dầm dề như trút lá mùa thu
Quy Nhơn giật mình cơn ngái ngủ
lượn lờ bong bóng vỡ đầy tay.

Nắng có còn xuân


Thế là xuân đã về! Bỏ lại sau lưng mùa đông buốt giá, cái lạnh man mác đã nhường chỗ cho nắng mai, những giọt nắng lung linh khẽ cười. Mùa theo mùa, đông qua xuân lại đến, hơi thở mùa đông đã được khoả lấp bởi nắng xuân ấm áp. Xuân về từ khắp nơi, sắc xuân đã và đang đâm chồi nảy lộc. Và đâu đó quanh ta, khúc xuân đang reo cười rộn rã. Dừng chân một chiều bên thành phố xinh đẹp hình lưỡi liềm, cuộn vòng tay ôm biển, ta bất chợt nghe vọng lại khúc ca mùa xuân. Thanh âm ấy rộn ràng như xuân của đất trời và xuân của lòng ta vậy.

Mười chín tháng tám


Trong những ngày trung tuần tháng tám này, trên khắp đất trời Việt Nam tung bay những sắc đỏ rợn ngợp, mang trong mình khí thế hào hùng của một dân tộc chói loà ánh hào quang. Dù ở nơi nào ta cũng bắt gặp khẩu hiệu 19/8 và trên những con đường ấy luôn hiện về một điều gì đó rất thiêng liêng trong tâm tưởng mỗi con người thế hệ chúng ta hôm nay. Và đâu đâu ta cũng nghe vang lên lời ca hào hùng.

Mùa giáng sinh

Em về thuở ấy phố đông
giáng sinh ấm áp hương nồng đua bay
tinh khôi lối nhỏ mơ say
chiều nghiêng giọt nắng đong đầy mắt ai.

Mùa xuân


Một mùa xuân nữa lại về, đất trời đang độ giao hoà, đang bắt đầu mơn mởn nở những sắc hoa tươi thắm đón chào năm mới. Một chút se lạnh, một chút gió, một chút xào xạc của chiếc lá rơi tất cả đang độ chín mùi cho xuân càng thêm sắc. Vậy là năm 2011 đã lùi lại ở quá khứ, năm 2012 đang ở hiện tại và tương lai của mỗi con người chúng ta, cùng với những cảm xúc mới, những niềm vui mới, những kỳ vọng mới. Trong khoảng thời gian của thời khắc chuyển giao chuyến tàu thời gian chúng ta hãy dành một chút ấm áp của mùa, quay ngược dòng thời gian để mùa trở nên đẹp hơn và xuân hôm nay mang nhiều ý nghĩa hơn.

Mùa xuân đầu tiên

Trên chuyến xe về lại quê nhà chiều nay, tôi nghe lòng mình rộn rã bao niềm vui. Như một quy luật của thời gian, vòng xe lăn bánh đưa tôi qua mọi nẻo đường, đi qua từng cánh đồng, hương lúa thơm ngào ngạt. Khi xe dừng tôi bước xuống tận hưởng con gió mát lạnh của đồng nội xanh rì mà bao tháng ngày xa quê tôi không tìm lại được. Bước chân tôi lang thang trên con đường đất đỏ ven làng, từng cơn gió xào xạc lướt qua, hàng dừa reo vi vu như nở nụ cười đón chào sau bao ngày cách xa nay trở về bên mái gia đình.