Ngập ngừng nắng, đông
bẽn lẽn khoác lên mình chút se lạnh của chiều. Xa thành phố, tôi lên chuyến xe
chiều về với ruộng đồng thôn quê. Chuyến xe từ từ lăn bánh, bỏ lại phía sau sự
phồn hoa nhộn nhịp của thị thành, đi qua những con đường mênh mông bát ngát
đồng ruộng, những cánh cò trắng bay lả cả chiều, nghe ngai ngái mùi gốc rạ còn
trơ lại những màu vàng úa. Những con gió hiu hiu thổi qua, xen lẫn cơn buồn ngủ
làm tôi gật gà gật gù theo vòng xe quay đều. Bác tài ngồi phía trước có vẻ hiểu
được tâm sự của những hành khách ngồi sau, bác bật loa lên, bản nhạc bắt đầu du
dương làm cả hành khách trên xe như tỉnh dậy và ai cũng thả lòng mình lắng
những ca từ sâu lắng trên chuyến xe ấy. Ấm ấm, trầm trầm, bắt đầu bằng mùa đông
rồi sáng soi bầu trời bừng tỏa trong đêm noel, tôi giật mình chợt nghĩ, mới đó
mà thấm thoát đã một năm, từ mùa noel năm trước, giờ đây lại sắp bắt đầu một
hành trình đón Chúa ra đời. Giáng sinh sắp về, nghe lành lạnh, len lỏi hơi vị
của chiều làm man mác những suy tư, chợt chạnh lòng vướng những hoài niệm đã
chôn vào dĩ vãng.