Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Bài thánh ca buồn


Lại một mùa giáng sinh nữa chỉ mình anh âm thầm lẽ bước phố đông. Đông Quy Nhơn lạnh càng thêm lạnh. Chiều nay con sóng vỗ mạnh hơn. Biển vắng người, hàng dương gió thổi mạnh, bờ cát vẫn như ngày nào, loài hoa muống biển vẫn lắt lư theo gió, tất cả khơi lại trong anh những kỷ niệm một thời sánh bước bên ai. Có phải lũ còng kia vô tình hay lòng người cố tình xé tung bờ cát trắng âm thầm trở mình réo rắt gọi biển cả bao la.
Anh bước đi như kẻ hành khất lạc giữa sa mạc, chợt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đã mười bảy giờ rồi. Bất chợt loa phát thanh chương trình cảm nhận âm nhạc phát lên, anh lắng nghe giọng trầm ấm của chị dẫn chương trình và biết rằng tối đêm nay người người tưng bừng đón chào một mùa noel mới. Nhưng lòng anh cảm thấy buồn khi thiếu vắng đi một điều gì đó mơ hồ trong tâm trí. Rồi giọng hát Đàm Vĩnh Hưng bỗng vang lên.
“Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau
Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt
Áo trắng em bay tựa cánh thiên thần
Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân”
Anh nhớ về noel cách đây hai năm về trước, anh và người ấy hạnh phúc làm sao. Cả hai cùng nhau đón giáng sinh về, cùng dắt nhau đi lễ noel, cùng trao cho nhau những món quà thật ý nghĩa trong đêm Chúa ra đời. Thế mà giờ đây, chỉ mấy giờ đồng hồ nữa thôi, chỉ mình anh âm thầm đón giáng sinh trong cô đơn lạnh lẽo.
Anh dùng dình không bước nữa, con sóng chòng chành vỗ mạnh hơn. Anh nhìn ra biển cả bao la và hoài niệm về quá khứ đã xa. Ngày đó có lẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí anh, dưới tháp chuông ngân anh đã trao nụ hôn đầu đời cho người con gái anh yêu đẹp như thế nào, cánh thiên thần hòa quyện trong tuyết trời giáng sinh, tất cả giao hòa nhau trong nụ hôn đầy bất ngờ ấy. Cả hai “cùng nhau quỳ dưới chân Chúa cao sang” nguyện ước mãi mãi được ở bên nhau và noel tràn ngập trong hạnh phúc, trong tiếng cười thẹn thùng của người thiếu nữ đã ngự trị trọn vẹn trái tim anh.
Rồi ngày ấy cũng qua mau, để giờ đây trên hành trình anh mang theo luôn có hình bóng người con gái ấy. Người ấy bây giờ không còn là của anh nữa mà đã tìm được bến đỗ cho riêng mình. Con tim anh quặn thắt làm sao, dường như nó đang rên rỉ chảy những giọt máu hòa trong giọt nước mắt vô hình không tìm ra lối thoát. Bãi bờ sóng vẫn vỗ, con tim anh nặng trĩu những suy tư. “Bài thánh ca buồn” vẫn vang lên và xoáy sâu vào lòng anh những giai điệu buồn thương não nề. Anh cố gượng mình bước đi để nỗi đau kia vơi đi và quên đi tất cả, nhưng không anh cố thoát ra nó lại càng bám chặt hơn khi giọng hát Đàm Vĩnh Hưng du dương từng ca từ.
“Lời nguyện mình Chúa có nghe không
Sao bây giờ mình hoài xa vắng
Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian
Bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu”
Nhớ! Nhớ rồi nhớ! Nhớ da diết nhưng càng nhớ lại càng đau. Anh biết rằng thời gian vô tình cứ trôi đi nhưng thời gian không bao giờ làm anh quên đi hình bóng ấy. Lời nguyện cầu năm nào của anh, Chúa có nghe không mà sao giờ đây tất cả chỉ là hư vô. Sự thật phũ phàng với anh, người con gái anh yêu đã vĩnh viễn xa anh và có lẽ chẳng bao giờ anh tìm được bóng hình thay thế để che lấp đi nỗi đau đang âm ỉ chảy trong anh.
Hoàng hôn buông dần, trời chiều bắt đầu nhá nhem tối, cơn gió ùa qua làm lòng anh buốt giá hơn. Những cơn mưa bắt đầu rơi lất phất rồi càng lúc càng nặng hạt, càng tái tê, càng não nề. Có lẽ cảnh cũng hiểu được lòng người, người buồn cảnh cũng chẳng vui, cảnh muốn khóc cùng người để xua tan đi quá khứ buồn đau, xua tan đi dĩ vãng nhạt nhòa. Cảnh muốn người khép lại quá khứ và nhìn về tương lai. Nhưng có lẽ người không thẩm thấu được những gì cảnh muốn nói.
“Tiếng thánh ca này xua tan đêm tối
Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn
Đêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi”
Thời gian vô tình nhưng lòng người không phai. Tiếng thánh ca ấy cứ vây quanh anh như một kẻ vô hình mang theo bóng hình người con gái ấy. Và anh biết rằng đêm nay lại một đêm thao thức nhớ về ai, thao thức cùng những dòng nước mắt ngậm ngùi. Một mùa giáng sinh nữa rồi sẽ qua đi nhưng biết đến bao giờ anh tìm lại khoảnh khắc mùa noel năm ấy, và biết đến bao giờ đôi môi anh khơi dậy những nụ cười từ khi vắng đi hình bóng ấy.
                                                                                    -Vi Ánh Ngọc-