Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Bâng khuâng chiều nội trú

Chiều nay, ngọn gió nồm từ biển Đông thổi vào, gió vi vu bên hàng dương, con gió mát lịm thổi vào lòng nhè nhẹ. Ngóng gió, ký túc xá dịu mát theo chiều buông. Anh lang thang trên đại lộ An Dương Vương, nghe xào xạc lá rơi, hạt bụi bay bay theo gió, anh nghe mặn mòi hương vị của biển. Chiều đong đưa từng chiếc lá rơi và bất chợt những đám mây đen kéo đến, rơi những hạt mưa vô hình, réo rắt thanh âm nghe não nề. Một cái buồn miên man lan tỏa trong anh, đứng trú mưa dưới gốc phượng già ven đường, anh thấm đẫm nỗi buồn trong chiều nội trú.
       Giải tỏa lòng mình dưới những cơn mưa trái mùa bất chợt, anh bật chiếc phone điện thoại và mở một bài hát để giết thời gian. Có phải vô tình hay cố ý, giọng hát trầm ấm của Quang Dũng từ từ vang lên. Dưới mưa, ca khúc “Bâng khuâng chiều nội trú” tạc vào lòng như một nỗi niềm không nói thành lời. Em vô tình để chiều nay trời cố tình trêu đùa lòng anh. Nỗi nhớ âm thầm không nói thành lời.
“Ánh mắt thật gần mà cũng thật xa
Ôi yêu thương quá ánh mắt êm đềm
Mong tình yêu cho hồn trở lớn khôn thêm”
Anh biết, giờ này em đang ở rất gần anh. Anh đang nhìn về ký túc xá, anh đang nhìn em, dẫu biết rằng lúc này đây anh chẳng thể nào nhìn thấy em, những hạt mưa giăng đã phủ kín khoảng cách giữa anh và em, đã làm mờ mắt anh. Em thích nhìn mưa rơi, em thích ngắm mưa bay, đặc biệt là những cơn mưa trái mùa như thế này. Và giờ này, chắc có lẽ em không thể nào bỏ qua khoảnh khắc ấy, phải không em? Anh âm thầm và hy vọng tình yêu sẽ đến với anh, và không ai khác em chính là một nửa còn lại của đời anh. Nhưng sao, trái tim em lạnh đến thế? Lạnh đến độ đóng băng và anh không thể nào hòa dịu, làm tan tảng băng ấy ra. Em biết không?
Đôi mắt em đã làm chao đảo trái tim khờ khạo của anh và đến hôm nay dường như nó đã rỉ máu. Đôi mắt ấy ở gần anh, ngày nào anh cũng vụng trộm nhìn. Thế mà sao đôi mắt ấy xa đến vậy? Chẳng bao giờ đến gần anh, chẳng bao giờ anh được chạm vào nó. Và mưa, và gió cứ trải dài theo thời gian, lật tung trái tim vô định của anh, để rồi:
“Mưa hỡi mưa ơi có bao giờ nhớ nắng
Sao ta buồn lại nhớ thương nhau”
Mưa không dứt, mưa càng nặng hạt. Sao mưa không ngưng để lòng người ngưng mưa. Anh muốn về lại nơi em đang nghe mưa nhưng lối về giăng kín cả màn mưa. Bước chân lang thang, anh vô định dưới mưa, mưa dùng dình để nỗi buồn lan tỏa cả lối đi. Cổng trường mở rộng đón anh về nhưng mưa vô tình, mưa không dứt. Ướt sũng dưới mưa, mười đầu ngón tay héo lại nhưng đôi chân thì mãi bước, bước theo lối mòn anh đã đi. Con đường chiều ngập tràn bong bóng, vỡ òa theo mỗi bước anh đi.
Có bao giờ mưa nhớ nắng hay không? Mưa trái mùa cướp đi màu nắng mang hình hài thương nhớ của anh. Em có còn đứng đó, để anh ngang qua và được nhìn ngắm em dưới mưa hay không? Em có nghe lòng anh hòa theo tiếng mưa rơi.
“Em có nghe mưa tưởng chăng lời anh nói
Rất nồng nàn ngọt tiếng yêu em”
Anh đã về nơi hiên phòng em đứng. Cơn mưa vụt tắt. Đó là vui hay buồn? Em đâu rồi, sao chẳng thấy? Anh lỡ làng nhìn hiên phòng quạnh quẽ, con gió vô tình làm chết lịm cả hồn anh. Chiều mong manh đượm thấm nỗi buồn da diết, anh âm thầm gọi tiếng yêu em.
                                                                           -Vi Ánh Ngọc-