Mẹ và em gái tác giả |
Nửa đêm, giật mình tỉnh giấc. Nhìn kim đồng hồ, thời gian chầm chậm thoi
đưa, cơn buồn ngủ không còn nữa. Bật đèn ngồi một mình trong căn gác trọ chưa
đầy 8 mét vuông, nhìn qua hiên cửa sổ, chiếc lá xào xạc rơi, ánh đèn đường hắt
vào làm cơn lạnh dịu lại. Cuối đông, cái lạnh về đêm càng thêm da diết và chút
lẩy bẩy vây quanh khắp người. Bỗng nghĩ về ngày xưa, và nghĩ về mẹ. Giá như giờ
này mình đang ở bên mẹ thì có lẽ cái lạnh sẽ không như thế. Hơi ấm mẹ sẽ làm
xoa đi cái lạnh, và đêm trở nên ấm áp hơn biết mấy. Thế rồi, cái ngày xưa ùa
về, những hoài niệm tuổi thơ dập dờn trong từng suy nghĩ, thoáng chốc tôi như
đang trong vòng tay mẹ, được mẹ à ơi trong giấc ngủ say. Xua tan đi giá buốt
trong đêm đông lạnh giá này.
Tuổi thơ tôi gắn liền với dòng sông quê, với những bông hoa lục bình
trôi mênh mông trên dòng nước đung đưa. Và ở đó, những chiều tôi cùng lũ bạn
chăn trâu, chơi năm mười, ngụp lặn dưới dòng sông tươi mát ấy. Dòng sông chở
nặng phù sa, là nơi mẹ tôi tảo tần nuôi đàn con thơ lớn từng ngày. Những chuyến
đò đưa khác sang sông lúc bình minh, hay những buổi trưa về, hay những chiều
khua mái chèo bên tấm lưới bắt con cá, con cua, tất cả vì cuộc sống mưu sinh
cho cả gia đình bé nhỏ, ở nơi đó có mẹ già và đàn con thơ. Mẹ tảo tần sớm hôm,
thức khuya dậy sớm, tháng tháng ngày ngày lặn lội với dòng sông ấy. Chính dòng
sông quê hương là mạch nguồn cho bao thế hệ, bao người dân quê gắn bó, yêu
thương và trưởng thành theo thời gian. Mẹ tôi nuôi lớn đàn con từ nguồn mưu
sinh ở dòng sông này. Ở đó, mồ hôi mẹ đổ rất nhiều, mà có lẽ chẳng bao giờ tôi
đếm hết những giọt mồ hôi mẹ đã rơi qua từng năm tháng. Giờ đây tóc mẹ đã pha
sương, những nếp nhăn đã hằn trên gương mặt mẹ, đôi tay gầy úa vàng những sương
sa nhưng mẹ vẫn nhọc nhằn trên dòng sông quê ấy, để lo cho tôi, cho đàn em thơ
trên hành trình tìm đến con chữ, tìm đến cuộc đời tươi sáng trong tương lai. Trong
tận đáy lòng, tôi thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn những tình cảm thiêng liêng của mẹ mà
chẳng bao giờ đáp đền hết ơn sâu nghĩa nặng của mẹ.
“Nơi bao la giữa dòng sông xanh
Sinh con ra trong bao cực nhọc
Nuôi con khôn trong bao tình người bao la”
Sinh con ra trong bao cực nhọc
Nuôi con khôn trong bao tình người bao la”
Những cơn gió hắt qua hiên, ánh điện đường chỉ còn thưa thớt. Nhìn ra
ngoài, đường phố vắng tanh, không một bóng người, tôi miên man và đang trong
những hình ảnh của ngày xưa. Nơi dòng sông bao la ấy luôn có những chuyến đò
đưa khách của mẹ. Nỗi nhọc nhằn của mẹ không sao kể xiết được. Giờ này, mẹ đã
ngủ hay chưa, hay đã tỉnh giấc để chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Dường như mẹ
không cho mình những khoảng thời gian ngơi nghỉ. Ngày xưa và bây giờ cũng thế,
trong lòng mẹ lúc nào cũng hằng mong đàn con khôn lớn nên người. Tôi đã lớn, mà
dường như còn thơ dại lắm, cái thơ dại rất ngây ngô ấy tôi chưa một lần nhìn
thấy, và biết bao lần tôi làm mẹ buồn, làm nước mắt mẹ rơi. Có những lần tôi
còn cãi lại mẹ và những đêm trắng mẹ khoắc khoải trong từng suy nghĩ, lúc đó
tôi biết mẹ đang nghĩ về tôi. Đó là thứ tình cảm mẹ đã dành cho tôi, mà chẳng
bao giờ tôi thấu hiểu trọn vẹn được, bởi tình mẹ cao vời vợi và vô bờ bến mà
mỗi con người không thể nào đong đo đếm được.
“Một tình yêu mẹ dành cho con
Cả ngàn đời mãi mãi không phai”
Cả ngàn đời mãi mãi không phai”
Như thể tôi đang bên mẹ vậy. Giờ này hơi ấm tình mẹ
đang lan tỏa và chiếm ngự tâm hồn tôi, tất cả như vô tri vô giác, chỉ có mẹ
đang che chở, ôm ấp tôi vào lòng, tiếp thêm sức sống và đem hơi ấm về cho tôi. Thời
gian như ngừng trôi và thời gian muốn nói điều gì đó với tôi, nghe nôn nao,
nghe khắc khoải đến tận đáy tâm hồn. Những cảm xúc cứ tuôn ra miên man và quanh
đây như bóng dáng mẹ hiền đang dõi theo tôi trong từng ánh mắt. Nghiêng theo
từng chiếc lá, không gian như lay động, như xào xạc, như hứng lấy những giọt
sương tinh khôi để tiếp thêm sức sống cho đời. Mẹ tôi cũng thế, trời sắp vỡ
những bình minh và mẹ lại tiếp tục ngày mới với những chuyến đò đời nuôi lớn
đàn con thơ, bằng nỗi nhọc nhằn, bằng giọt mồ hôi rả rích rơi. Nhìn về phía xa
xa, đêm trở nên dùng dằng không nói nên lời, không diễn tả được những thanh âm
của mọi vật, mà tất cả dồn nén trong một hoài niệm, hoài niệm về mẹ, về dòng
sông quê ấp iu nuôi lớn đời tôi.
-Vi Ánh Ngọc-