Biển vào đêm tĩnh lặng, có ánh trăng lan toả tràn trên
mặt biển bao la, ánh trăng soi sáng giữa khoảng trời mênh mông. Cơn gió đông từ
biển thổi vào làm chao chao con sóng vô định. Anh lang thang một mình trên
triền cát trắng, triền cát mịn như làn da người con gái tuổi đôi mươi đang tràn
đầy sức sống, anh ngước về phía trước nhìn lũ còng con đăm đắm chạy vòng quanh
bãi bờ dịu êm. Từng làn sóng chênh chao xô bờ như hát cùng biển cả điệu tango
ngày ấy. Con sóng ngả nghiêng rồi bất chợt tung toé trên không, những bọt nước
lăn tăn… lăn tăn… làm nghiêng nghiêng biển cả bao la. Bước chân anh chùng lại,
lắng nghe giai điệu “Biển nhớ” miên man gợi buồn.
“Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya”
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya”
Biển - người tình ngàn năm đợi chờ. Biển là biểu tượng
cho trái tim con người, tha thiết những ân tình và chất chứa đầy tâm trạng,
biển vào đêm làm lòng anh cô quạnh, những hoài vọng ước mơ rồi đây sẽ ra sao
khi mai này trên bước đường tương lai em sẽ không còn nữa, những đêm gió hiu
hiu lòng người lại tái tê trong cơn giá lạnh. Khi tình yêu phải cách xa, biển
là một khoảng không hoài vọng và chờ đợi, níu gọi sự trở về bên nhau nhưng tình
yêu thuở ban đầu luôn khó phai trong lòng mỗi người và anh gọi mãi tên ai trên
nhịp đời biển xanh. Gọi những kỷ niệm, gọi cả niềm đau. Niềm đau ấy sâu lắng
đồng cảm trong tâm hồn anh và dường như muốn níu gọi anh về một thuở ngày xưa,
để ngày mai đây những nghiêng nghiêng đợi chờ lại khoắc khoải về anh.
“Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ”
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ”
Dáng nằm “nghiêng nghiêng” của núi đầy những ám ảnh, đợi
chờ và những ước vọng không mong muốn về sự phụ rẫy ấy, làm con tim anh thắt
lại. Nhịp chân anh thầm lặng, anh khẽ lướt nhìn về phía ấy xa xăm, nhìn biển
đêm chông chênh từng con sóng, sóng vô tình buông màu bạc trắng giữa dòng thời
gian, loang loáng quanh anh từng cơn gió ùa về nhưng không gian ấy không phải
là những điệu rock đắm say mà là những giai điệu du dương gợi buồn như một sự
chia xa.
Đêm bỗng trở nên cồn cào. Màn sương len lỏi vào mọi ngõ
ngách trong tâm hồn anh. Anh cảm thấy lạnh, cái lạnh giăng kín cả màn đêm bao
trùm lên cả không gian và thời gian, dường như lũ còng cũng cảm nhận được điều
đó trong tâm hồn kẻ lữ hành trong đêm thâu. Bỗng giật mình, anh lắng nghe những
thanh âm quen thuộc từ xa vọng về.
“Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Chiều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê”
Chiều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê”
Cô đơn và lạnh lẽo, giá buốt con tim. Dường như con tim
anh xốn xang, mong đợi, nhung nhớ về một tình yêu vĩnh cửu. Nhưng sự đợi chờ
chỉ là vô vọng, ngày mai này em sẽ đi, biển cô đơn, anh cô quạnh, những ký ức
sẽ nhạt nhoà theo năm tháng. Vô vọng là thế nhưng đâu đó biển luôn nghe ngóng
sự trở về của tình yêu với niềm vô vọng đan xen hi vọng, và anh lắng nghe gọi
thầm “Biển nhớ” sau mỗi bước anh đi.
“Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang”
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang”
Bàn tay ấy! Bàn tay một thời dìu bước nhau đi. Và giờ đây
anh cố tìm trong tiềm thức một hoài vọng để thương để nhớ, để ru lại những kỷ
niệm ngọt ngào, những đêm trăng cùng ngắm ánh sao đêm và bao mơ ước dấu yêu một
thời đan xen trong tâm hồn anh. Anh muốn gào thét cùng biển cả để ru lòng mình
dịu nhẹ trong đêm thâu.
“Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà
thương”
Bờ cát, sóng vẫn vỗ, miên man từng đợt sóng lao xao, sóng
rì rào xô bờ. Bước chân anh trĩu nặng
vào đêm, có những thanh âm xô bồ dồn nén trái tim anh và gượng cười đếm nhịp
thời gian sau mỗi bước lang thang.
“Nghe buồn nhịp chân bơ vơ”…
-Vi Ánh Ngọc-